Tác giả:

Một ngàn ba trăm năm trước, Huyền Nguyệt đạp trên hoa lê tuyết trắng từ xa mang theo ánh sáng chậm rãi đi tới, y phục đỏ rực như lửa bàn thiêu đốt tới tận nơi sâu thẳm nhất linh sơn, ta thống khổ nằm trên đóa hoa, thật đáng giận, đan dược biến hóa này làm cho ta suy yếu vô cùng, ta cúi đầu, kêu to cầu xin hắn. Ánh mắt hắn chứa đầy sự thương tiếc làm cho lòng ta hơi hơi động, hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta đang nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, cái ôm của hắn thật ấm áp lại bình thản, chỉ nghe thấy hắn nhẹ giọng trấn an, tiểu tử, an tâm ngủ, ta sẽ chiếu cố ngươi. Lúc này ta mới dám nhắm mắt tiến vào giấc ngủ say. Lại một lần nữa tỉnh lại, đó là thời điểm ta đã hóa thành hình người, khi ta mở đôi mắt đã giống như con người trên thế gian, phản chiếu trong tầm nhìn chính một dung mạo tuấn tú đẹp tựa thanh sơn thủy mặc đứng giữa một rừng hoa rực đỏ. Hắn lẳng lặng nhìn ta, nhẹ nhàng khoác lên thân thể trắng noãn không tỳ vết của ta một kiện y bào màu đỏ, trong nháy mắt, ta liền đỏ mặt. Hắn lại như cố ý…

Truyện chữ