Lúc đi lên thang máy của công ty BETOO, Bách Mị Sinh híp đôi mắt phượng vẫn còn buồn ngủ. Ngô Mai ngó nhìn bộ dạng không có triển vọng của cô, bèn đi lên đá cô một cú. Bách Mị Sinh không ngờ Ngô Mai đột nhiên tập kích vào lúc này, toàn thân cô mất thăng bằng mà ngã ra bên ngoài. Lúc này cửa thang máy đang đóng lại, cái cổ của Bách Mị Sinh bị kẹt ở trong. Cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt thầm nghĩ: xong rồi, xong rồi, treo thế này, chặt đầu bi thảm rồi! Một mùi hương gỗ mộc nhàn nhạt bay vào lỗ mũi, Bách Mị Sinh cảm thấy mình được đặt trong thiên nhiên trong lành. Đợi hồi lâu không cảm thấy đau đớn, Bách Mị Sinh mở mắt nhìn thấy một đôi giày da đen bóng. Ngô Mai bất đắc dĩ kéo Bách Mị Sinh qua, cô xấu hổ nở nụ cười có lỗi với người đàn ông ngoài thang máy. Người đàn ông cười lại gật đầu, một tay chặn cửa thang máy, đi theo sau anh ta là một người đàn ông vô cùng điển trai, trông vẻ hai mươi mấy tuổi, ngũ quan lạnh lùng, đôi mắt không tiêu cự nhìn về phía trước, toàn thân tỏa ra khí…
Tác giả: