“Tích Triều, Tích Triều, tỉnh tỉnh, ngồi dậy nào!” Thích Thiếu Thương làm xong điểm tâm, đi vào phòng ngủ, nhẹ giọng thúc giục người nào đó. Nhưng mà cái người trên giường đang cùng đống chăn bọc thành một đoàn kia, mí mắt cũng không nâng một chút, buồn bực nói: “Đừng làm phiền em!” Thích Thiếu Thương nhìn mái tóc quăn lộ ra bên ngoài, bỗng nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc Cố Tích Triều, nên nhanh chóng bổ nhào lên trên người cậu, gắt gao ôm ôm đè đè. Bàn tay cũng tiến vào bên trong chăn, gãi gãi nách người nọ, cười xấu xa, “Vẫn không dậy hả?” Cố Tích Triều sợ ngứa, nhất thời thanh tỉnh, trong lòng phẫn uất: người này sao có thể vĩnh viễn tinh thần mười phần như vậy chứ, không giống cậu, hiện tại vẫn hệt như đêm qua, cả người mệt mỏi, bủn rủn vô lực… Ban đầu còn cố nén không muốn khuất phục, nhưng chỉ chốc lát sau đã thật sự chịu không nổi, căm giận nói, “Em đứng lên còn không được sao! Anh trước cút ngay, nặng đã chết!” Thích Thiếu Thương thấy mặt cậu đỏ bừng, trong mắt vẫn còn chút mơ…