Edit: Băng Tiêu Beta: Dạ Tư Vũ Thanh âm của Tiêu Hoài không lớn nhưng lại lộ ra một tia lãnh khốc làm người khác một khi nghe thấy bất chợt liền sợ hãi kinh tâm: “Thứ đó ở đâu?” “…” Lê Thiển cúi đầu xuống không trả lời, chỉ cười lãnh đạm. Sắc đẹp của hắn ưu diễm tuyệt trần dù cho thân này đang ở nơi địa lao hắc ám thâm thối. Nụ cười của hắn tuyệt nhiên làm xao động tâm can dù cho thân hắn đang bị treo trên thiết liên thô ráp, mảnh vải che thân vấy đầy dấu vết hành hạ cũng không cách nào giảm bớt được vẻ thần thái bất phàm ấy. Tia cười lãnh đạm đó dường như bừng lên xua tan đi bóng tối tràn lan xâm chiếm mọi thứ xung quanh, khiến tâm kẻ đứng nhìn nhất thời cũng rùng mình mê dại. Tiêu Hoài quay đầu đi, cố khắc chế nội tâm của mình, gắng gượng duy trì giọng nói lạnh băng: “Nói, nói cho ta biết, ta sẽ cho ngươi một cái chết nhanh chóng.” Im lặng. ... Sau đó chỉ còn nghe thấy những tiếng vút roi liên tục vào thân thể kẻ thụ hình hòa lẫn với những tiếng thống khổ r*n r* gần như không…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...