Tác giả:

" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật…

Chương 11: Diệp sói xám

Bà Xã Ngốc Của Diệp TổngTác giả: Mashiro ShiinaTruyện Ngôn Tình" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật… Bế Nhân Nhân dạo khắp trung tâm mua sắm sau đó ăn căng bụng Diệp Hạo cười cười " Nhân ngốc, chúng ta đi mua quần áo có được không? " Nhân Nhân phồng má, mắt rưng rưng nhìn anh trong lòng thầm nghĩ Hạo mới ngốc luôn luôn không biết nghe lời, Nhân Nhân có quần áo rồi nha" Nhưng anh rất muốn mua quần áo nha " Diệp Hạo bày ra dáng vẻ uất ức không chịu nỗi nhìn Nhân Nhân" Mua cho Hạo à, vậy đi đi " Nhân Nhân gật gật cái đầu nho nhỏ của mình, đôi tay nhỏ khẽ đưa lên nắm lấy tóc Diệp Hạo. Hình tượng Diệp tổng lạnh lùng đã mất từ lâu nên Diệp Hạo mặc kệ cô, cô muốn nắm liền cho cô nắmDiệp Hạo dạo một vòng các cửa hàng lớn nhỏ vẫn không tìm thấy bộ nào vừa ý vừa lúc đó nhìn thấy bên quầy trang trí có xếp vài con thú nhồi bông nhỏ nhỏ đáng yêu trong đầu Diệp sói xám khẽ mọc đuôi, cái đuôi màu đen khẽ phe phẩy tưởng tượng cảnh Nhân Nhân mặc bộ đồ tai thỏ.... ////.//// AAAAA.... quả là không chịu nổi mà!!!!Diệp sói xám kìm nén cảm giác muốn phun máu mũi tiến thẳng vào một cửa hàng bán đồ ngủ hình động vật sau đó liền gom hết về. Liếc nhìn bộ váy trắng cũ kỉ trên người cô sau đó cũng gom hết mấy bộ váy đơn giản đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím sặc sỡ bảy sắc cầu vồngTâm trạng thật háo hức chở Nhân Nhân về nhà hòng ngắm nhìn bộ dạng thỏ ngây thơ của cô cho bằng được khư khư khưChỉ tội cho Nhân Nhân bé nhỏ vẫn ngay ngây ngô ngô không nhận ra ý nghĩ cầm thú của Diệp tổng tài

Bế Nhân Nhân dạo khắp trung tâm mua sắm sau đó ăn căng bụng Diệp Hạo cười cười " Nhân ngốc, chúng ta đi mua quần áo có được không? " 

Nhân Nhân phồng má, mắt rưng rưng nhìn anh trong lòng thầm nghĩ Hạo mới ngốc luôn luôn không biết nghe lời, Nhân Nhân có quần áo rồi nha

" Nhưng anh rất muốn mua quần áo nha " Diệp Hạo bày ra dáng vẻ uất ức không chịu nỗi nhìn Nhân Nhân

" Mua cho Hạo à, vậy đi đi " Nhân Nhân gật gật cái đầu nho nhỏ của mình, đôi tay nhỏ khẽ đưa lên nắm lấy tóc Diệp Hạo. Hình tượng Diệp tổng lạnh lùng đã mất từ lâu nên Diệp Hạo mặc kệ cô, cô muốn nắm liền cho cô nắm

Diệp Hạo dạo một vòng các cửa hàng lớn nhỏ vẫn không tìm thấy bộ nào vừa ý vừa lúc đó nhìn thấy bên quầy trang trí có xếp vài con thú nhồi bông nhỏ nhỏ đáng yêu trong đầu Diệp sói xám khẽ mọc đuôi, cái đuôi màu đen khẽ phe phẩy tưởng tượng cảnh Nhân Nhân mặc bộ đồ tai thỏ.... ////.//// AAAAA.... quả là không chịu nổi mà!!!!

Diệp sói xám kìm nén cảm giác muốn phun máu mũi tiến thẳng vào một cửa hàng bán đồ ngủ hình động vật sau đó liền gom hết về. Liếc nhìn bộ váy trắng cũ kỉ trên người cô sau đó cũng gom hết mấy bộ váy đơn giản đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím sặc sỡ bảy sắc cầu vồng

Tâm trạng thật háo hức chở Nhân Nhân về nhà hòng ngắm nhìn bộ dạng thỏ ngây thơ của cô cho bằng được khư khư khư

Chỉ tội cho Nhân Nhân bé nhỏ vẫn ngay ngây ngô ngô không nhận ra ý nghĩ cầm thú của Diệp tổng tài

Bà Xã Ngốc Của Diệp TổngTác giả: Mashiro ShiinaTruyện Ngôn Tình" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật… Bế Nhân Nhân dạo khắp trung tâm mua sắm sau đó ăn căng bụng Diệp Hạo cười cười " Nhân ngốc, chúng ta đi mua quần áo có được không? " Nhân Nhân phồng má, mắt rưng rưng nhìn anh trong lòng thầm nghĩ Hạo mới ngốc luôn luôn không biết nghe lời, Nhân Nhân có quần áo rồi nha" Nhưng anh rất muốn mua quần áo nha " Diệp Hạo bày ra dáng vẻ uất ức không chịu nỗi nhìn Nhân Nhân" Mua cho Hạo à, vậy đi đi " Nhân Nhân gật gật cái đầu nho nhỏ của mình, đôi tay nhỏ khẽ đưa lên nắm lấy tóc Diệp Hạo. Hình tượng Diệp tổng lạnh lùng đã mất từ lâu nên Diệp Hạo mặc kệ cô, cô muốn nắm liền cho cô nắmDiệp Hạo dạo một vòng các cửa hàng lớn nhỏ vẫn không tìm thấy bộ nào vừa ý vừa lúc đó nhìn thấy bên quầy trang trí có xếp vài con thú nhồi bông nhỏ nhỏ đáng yêu trong đầu Diệp sói xám khẽ mọc đuôi, cái đuôi màu đen khẽ phe phẩy tưởng tượng cảnh Nhân Nhân mặc bộ đồ tai thỏ.... ////.//// AAAAA.... quả là không chịu nổi mà!!!!Diệp sói xám kìm nén cảm giác muốn phun máu mũi tiến thẳng vào một cửa hàng bán đồ ngủ hình động vật sau đó liền gom hết về. Liếc nhìn bộ váy trắng cũ kỉ trên người cô sau đó cũng gom hết mấy bộ váy đơn giản đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím sặc sỡ bảy sắc cầu vồngTâm trạng thật háo hức chở Nhân Nhân về nhà hòng ngắm nhìn bộ dạng thỏ ngây thơ của cô cho bằng được khư khư khưChỉ tội cho Nhân Nhân bé nhỏ vẫn ngay ngây ngô ngô không nhận ra ý nghĩ cầm thú của Diệp tổng tài

Chương 11: Diệp sói xám