" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật…
Chương 12: Đưa BVS cho Diệp Hạo
Bà Xã Ngốc Của Diệp TổngTác giả: Mashiro ShiinaTruyện Ngôn Tình" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật… Ôm bảo bối của mình về nhà Diệp Hạo vui vẻ quên trời quên đất, vốn công ty vừa làm xong một dự án lớn tổng tài là hắn đây được nghỉ tận 1 tuần lễ tha hồ chơi đùa với bảo bối nhà hắn" Bảo bối à, Nhân Nhân à " Diệp Hạo vừa láy xe vừa lẩm bẩm, cũng may Nhân Nhân nhỏ đang mê mẩn ôm cái gấu bông hình cá heo lúc nãy mua ở cửa hàng nên không phát hiện ra hành vi bất thường của Diệp Hạo nếu không thì đã sợ đến mức bỏ chạy từ lâu rồiVề tới nhà thì trời cũng tối mịt, một ngày sao trôi nhanh như vậy a??? Anh còn chưa chơi đủ với bảo bối nhà anh đâu (╥﹏╥)" Nhân Nhân à, mau đến an ủi tâm hồn bé bỏng của anh đi " Diệp Hạo đau đớn ôm trái tim nhỏ bé đang kêu gào của mìnhNhân Nhân nhìn bộ dạng thống khổ của anh liền vứt con cá bông trên tay mang dép chạy lạch bạch đến cạnh anh" Hạo a, Hạo bị gì a "" Anh đau lòng quá " oa oa bảo bối đây là đang lo lắng cho hắn huhu" A! " như nhớ ra vấn đề gì đó Nhân Nhân liền chạy về giường lục lọi cái bọc mà cô ôm hôm trước lấy ra một gói băng vệ sinh, rất ngây thơ đưa cho Diệp Hạo" Nhân cũng hay bị đau a, cho Hạo này " Nhân Nhân nhớ mỗi tháng cái đó đến là đau lắm lại có rất nhiều máu a nên bà cho Nhân Nhân cái này nè Diệp Hạo như vừa bị giáng xuống một tia sét ngây ngốc nhìn cô" Hạo đây là không biết sử dụng? A... Hạo thật ngốc nha haha " nói rồi tay liền mở gói đem miếng nho nhỏ trắng trắng ra" AAAA " Diệp Hạo hét lên một tiếng, phải nói là từ khi sinh ra đây là lần đầu hắn thấy cái này a, lúc đầu có ngây ngẩn nhưng cuối cùng cũng hiểu cô ngốc này là... là hiểu nhầm hắn đang tới kì sinh lýDiệp Hạo trực tiếp cướp lấy cái gói nho nhỏ trên tay của cô rồi lăn đúng ra ngất.
Ôm bảo bối của mình về nhà Diệp Hạo vui vẻ quên trời quên đất, vốn công ty vừa làm xong một dự án lớn tổng tài là hắn đây được nghỉ tận 1 tuần lễ tha hồ chơi đùa với bảo bối nhà hắn
" Bảo bối à, Nhân Nhân à " Diệp Hạo vừa láy xe vừa lẩm bẩm, cũng may Nhân Nhân nhỏ đang mê mẩn ôm cái gấu bông hình cá heo lúc nãy mua ở cửa hàng nên không phát hiện ra hành vi bất thường của Diệp Hạo nếu không thì đã sợ đến mức bỏ chạy từ lâu rồi
Về tới nhà thì trời cũng tối mịt, một ngày sao trôi nhanh như vậy a??? Anh còn chưa chơi đủ với bảo bối nhà anh đâu (╥﹏╥)
" Nhân Nhân à, mau đến an ủi tâm hồn bé bỏng của anh đi " Diệp Hạo đau đớn ôm trái tim nhỏ bé đang kêu gào của mình
Nhân Nhân nhìn bộ dạng thống khổ của anh liền vứt con cá bông trên tay mang dép chạy lạch bạch đến cạnh anh
" Hạo a, Hạo bị gì a "
" Anh đau lòng quá " oa oa bảo bối đây là đang lo lắng cho hắn huhu
" A! " như nhớ ra vấn đề gì đó Nhân Nhân liền chạy về giường lục lọi cái bọc mà cô ôm hôm trước lấy ra một gói băng vệ sinh, rất ngây thơ đưa cho Diệp Hạo
" Nhân cũng hay bị đau a, cho Hạo này " Nhân Nhân nhớ mỗi tháng cái đó đến là đau lắm lại có rất nhiều máu a nên bà cho Nhân Nhân cái này nè
Diệp Hạo như vừa bị giáng xuống một tia sét ngây ngốc nhìn cô
" Hạo đây là không biết sử dụng? A... Hạo thật ngốc nha haha " nói rồi tay liền mở gói đem miếng nho nhỏ trắng trắng ra
" AAAA " Diệp Hạo hét lên một tiếng, phải nói là từ khi sinh ra đây là lần đầu hắn thấy cái này a, lúc đầu có ngây ngẩn nhưng cuối cùng cũng hiểu cô ngốc này là... là hiểu nhầm hắn đang tới kì sinh lý
Diệp Hạo trực tiếp cướp lấy cái gói nho nhỏ trên tay của cô rồi lăn đúng ra ngất.
Bà Xã Ngốc Của Diệp TổngTác giả: Mashiro ShiinaTruyện Ngôn Tình" Con vô dụng đáng chết, không giúp kiếm tiền được thì thôi lại còn ở nhà này ăn bám. CÚT RA KHỎI NHÀ NÀY NGAY " Nói rồi liền vứt chiếc túi đồ cũ ra ngoài tiếp theo liền thấy bà ta lôi xềnh xệch một cô gái nhỏ vứt tiếp ra ngoài cửa sao đó liền đóng cửa lại. Đứa cháu vô dụng này bà đã chán ghét từ rất lâu rồi, ý định tống cổ đi từ lâu nhưng chồng bà lại không cho phép thừa dịp ông ra ngoài bà liền tống cổ đi cho khuất mắt. Không giúp kiếm tiền cho nhà thì không nói gì còn ở đây ăn bám, tuy bà biết trí não cô không bình thường, suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bóng ma. Nghe chồng của bà kể lại, cô bị bệnh bẩm sinh, cha mẹ lại qua đời trong vụ tai nạn. Tuy đáng thương thật nhưng vợ chồng bà đã già ngay cả bản thân còn lo không nổi thì làm sao có thể nuôi thêm một cái miệng ăn như vậy. Dù sao cũng không phải cháu ruột của bà có gì mà phải thương xót, chuyện này cũng không thể trách bà được.... Chỉ thấy cô gái nhỏ ôm túi đồ thật lâu, mái tóc dày xụ xuống che cả gương mặt. Cô ngồi đó thật… Ôm bảo bối của mình về nhà Diệp Hạo vui vẻ quên trời quên đất, vốn công ty vừa làm xong một dự án lớn tổng tài là hắn đây được nghỉ tận 1 tuần lễ tha hồ chơi đùa với bảo bối nhà hắn" Bảo bối à, Nhân Nhân à " Diệp Hạo vừa láy xe vừa lẩm bẩm, cũng may Nhân Nhân nhỏ đang mê mẩn ôm cái gấu bông hình cá heo lúc nãy mua ở cửa hàng nên không phát hiện ra hành vi bất thường của Diệp Hạo nếu không thì đã sợ đến mức bỏ chạy từ lâu rồiVề tới nhà thì trời cũng tối mịt, một ngày sao trôi nhanh như vậy a??? Anh còn chưa chơi đủ với bảo bối nhà anh đâu (╥﹏╥)" Nhân Nhân à, mau đến an ủi tâm hồn bé bỏng của anh đi " Diệp Hạo đau đớn ôm trái tim nhỏ bé đang kêu gào của mìnhNhân Nhân nhìn bộ dạng thống khổ của anh liền vứt con cá bông trên tay mang dép chạy lạch bạch đến cạnh anh" Hạo a, Hạo bị gì a "" Anh đau lòng quá " oa oa bảo bối đây là đang lo lắng cho hắn huhu" A! " như nhớ ra vấn đề gì đó Nhân Nhân liền chạy về giường lục lọi cái bọc mà cô ôm hôm trước lấy ra một gói băng vệ sinh, rất ngây thơ đưa cho Diệp Hạo" Nhân cũng hay bị đau a, cho Hạo này " Nhân Nhân nhớ mỗi tháng cái đó đến là đau lắm lại có rất nhiều máu a nên bà cho Nhân Nhân cái này nè Diệp Hạo như vừa bị giáng xuống một tia sét ngây ngốc nhìn cô" Hạo đây là không biết sử dụng? A... Hạo thật ngốc nha haha " nói rồi tay liền mở gói đem miếng nho nhỏ trắng trắng ra" AAAA " Diệp Hạo hét lên một tiếng, phải nói là từ khi sinh ra đây là lần đầu hắn thấy cái này a, lúc đầu có ngây ngẩn nhưng cuối cùng cũng hiểu cô ngốc này là... là hiểu nhầm hắn đang tới kì sinh lýDiệp Hạo trực tiếp cướp lấy cái gói nho nhỏ trên tay của cô rồi lăn đúng ra ngất.