Carlos vừa bước ra khỏi buồng tắm thì chuông điện thoại reo vang. Quấn vội chiếc khăn rồi đi ra phòng khách bừa bộn, suýt vấp phải cái thùng sách chưa mở; kể từ khi đến thành phố anh vẫn chưa có thời gian để mua một máy trả lời diện thoại và chỉ vài sĩ quan biết số c*̉a anh. Nhất là khi Umbrella đang thanh toán hóa đơn cho anh, đễ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào c*̃ng không thể được. Chụp lấy ống nghe bằng cánh tay ướt đẫm anh cố không lộ vẻ hết hơi. “Chào?” “Carlos, Mitch Hirami đây. ” Trong vô thức, Carlos đứng thẳng dậy, tay vẫn nắm chặt cái khăn: “Vâng, thưa ngài. ” Hirami là đội trưởng c*̉a anh. Carlos chỉ gặp anh ta có hai lần, chưa đủ để biết được anh ta là người thế nào, nhưng anh ta có trình độ-c*̃ng như những người khác trong dội. Trình độ, nếu không nói là hạng top…c*̃ng như Carlos, không ai kể nhiều về quá khứ c*̉a họ, dù anh biết là Hirami có liên quan đến vụ buôn…
Chương 18
Resident Evil 5 – NemesisTác giả: S. D. PerryTruyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Mạt Thế, Truyện Thám HiểmCarlos vừa bước ra khỏi buồng tắm thì chuông điện thoại reo vang. Quấn vội chiếc khăn rồi đi ra phòng khách bừa bộn, suýt vấp phải cái thùng sách chưa mở; kể từ khi đến thành phố anh vẫn chưa có thời gian để mua một máy trả lời diện thoại và chỉ vài sĩ quan biết số c*̉a anh. Nhất là khi Umbrella đang thanh toán hóa đơn cho anh, đễ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào c*̃ng không thể được. Chụp lấy ống nghe bằng cánh tay ướt đẫm anh cố không lộ vẻ hết hơi. “Chào?” “Carlos, Mitch Hirami đây. ” Trong vô thức, Carlos đứng thẳng dậy, tay vẫn nắm chặt cái khăn: “Vâng, thưa ngài. ” Hirami là đội trưởng c*̉a anh. Carlos chỉ gặp anh ta có hai lần, chưa đủ để biết được anh ta là người thế nào, nhưng anh ta có trình độ-c*̃ng như những người khác trong dội. Trình độ, nếu không nói là hạng top…c*̃ng như Carlos, không ai kể nhiều về quá khứ c*̉a họ, dù anh biết là Hirami có liên quan đến vụ buôn… Carlos nhìn Jill leo lên thang một lần nữa, cố không hy vọng quá nhiều. Nếu nó không hoạt động, anh sẽ rất – không, sẽ bực bình khủng khiếp.Khốn kiếp. Nếu nó không hoạt động, tụi này chỉ việc đi ra, xem thử có tới được cái nhà máy đó và chôm một cái máy bay lái đi vậy. Cô ấy đúng, những người này là người hành tinh khác xuống; ra khỏi lãnh địa của bọn chúng càng sớm càng tốt.Anh nhìn vô định ra cái sân tối tăm một lúc, mệt mỏi đến độ không biết bằng cách nào làm một việc nữa, bước thêm bước nữa; điều đó dường như là không thể. Điều khiến anh tiếp tục tới bây giờ là ước muốn được rời khỏi đây, ra khỏi cuộc thảm sát khủng khiếp này và cố hồi phục lại.Khi tiếng chuông đầu tiên cất lên, âm thanh trầm vang vang từ đỉnh tháp, Carlos nhận ra anh không thể đè nén hi vọng của mình. Anh cố tự nhủ sẽ có lỗi trong chương trình, tự nhủ Umbrella sẽ gửi sát thủ tới, rằng viên phi công là zombie (lú lẫn rồi à Carlos?); không lí do gì thuyết phục cả. Trực thăng sẽ đến, anh biết điều đó, anh tin như vậy; anh chỉ hi vọng đội cứu hộ sẽ không gặp rắc rối khi tìm chỗ đáp……đèn pha! Ngay chỗ rìa tường có bốn cái, gần cổng đi vào trong có hộp điều khiển vỏ cứng; ánh sáng sẽ dẫn đường trực thăng tới nhanh hơn. Carlos đi nhanh tới, nhìn lên xem Jill đã xuống chưa. Cô vẫn chưa……và khi anh nhìn lại phía trước, anh thấy anh không có một mình. Như có phép thuật, con quái vật khổng lồ biến đổi gien đuổi theo Jill đứng ngay đó, đủ gần để anh ngửi thấy mùi thịt cháy, gầm gừ, ánh mắt lợn méo mó của nó hướng lên trên thang.“Carlos!Coi chừng!” Jill thét lên, nhưng con quái vật Nemesis hoàn toàn không để ý tới anh, bước một bước vĩ đại tới cây thang, con rắn không mắt vốn là vòi của nó uốn éo quanh cái đầu khổng lồ. Thêm một bước nữa nó sẽ tới ngay dưới thang và Jill sẽ mắc kẹt.- cô ấy nói đạn không làm nó bị thương –Cố liều mạng làm điều gì đó, Carlos trông thấy cái nút xanh to trên bảng điều khiển và phóng tới, không rõ mình trông đợi gì nữa. Để đánh lạc hướng nó, nếu họ may mắn……và bốn đèn chiếu bật sáng cùng lúc, chói lòa, lập tức làm nóng bầu không khí chung quanh họ và chiếu sáng cả tòa tháp, có thể thấy được từ cách đó cả mấy dặm. Gương mặt gớm ghiếc của con quái chặn cả một luồng sáng. Ánh sáng đã buộc nó phải lùi lại, tay đưa lên che mắt, Carlos liền hành động. Anh chạy tới con Nemesis mù, khẩu M16 giơ cao, tống mạnh vào ngực nó, cố đẩy hết sức. Mất thăng bằng, nó lảo đảo về phía sau, đôi chân đánh mạnh vào hàng lan can cũ kĩ……rồi với một tiếng vỡ, cả hàng lan can đứt tung, rớt xuống, chìm vào bóng tối, con Nemesis cũng rớt theo. Carlos nghe tiếng chạm đất phát bệnh ngay khi mấy bóng đèn quá tải phụt tắt, làm mắt anh thấy những mảng đen sáng lơ lửng trong một lúc. (Cứ thử nhìn đèn rồi đột ngột tắt đi là thấy liền hà)Âm thanh êm dịu trầm trầm từ quả chuông vẫn vang vọng trong không gian, Jill leo vội xuống thang và tháo dây khẩu súng phóng lựu, đến bên Carlos cạnh lan can gãy.“Tôi…cám ơn, ” Jill nói, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn thành thật và vững vàng. “Nếu anh không bật đèn, tôi có lẽ đã chết rồi. Cám ơn anh. ”Carlos bị ấn tượng và bối rối bởi tính thật thà của cô. “De nada” ạnh nói, chợt nhận ra cô thật quyến rũ (giờ mới nhận ra à, đồ gà mờ, >_
Carlos nhìn Jill leo lên thang một lần nữa, cố không hy vọng quá nhiều. Nếu nó không hoạt động, anh sẽ rất – không, sẽ bực bình khủng khiếp.
Khốn kiếp. Nếu nó không hoạt động, tụi này chỉ việc đi ra, xem thử có tới được cái nhà máy đó và chôm một cái máy bay lái đi vậy. Cô ấy đúng, những người này là người hành tinh khác xuống; ra khỏi lãnh địa của bọn chúng càng sớm càng tốt.
Anh nhìn vô định ra cái sân tối tăm một lúc, mệt mỏi đến độ không biết bằng cách nào làm một việc nữa, bước thêm bước nữa; điều đó dường như là không thể. Điều khiến anh tiếp tục tới bây giờ là ước muốn được rời khỏi đây, ra khỏi cuộc thảm sát khủng khiếp này và cố hồi phục lại.
Khi tiếng chuông đầu tiên cất lên, âm thanh trầm vang vang từ đỉnh tháp, Carlos nhận ra anh không thể đè nén hi vọng của mình. Anh cố tự nhủ sẽ có lỗi trong chương trình, tự nhủ Umbrella sẽ gửi sát thủ tới, rằng viên phi công là zombie (lú lẫn rồi à Carlos?); không lí do gì thuyết phục cả. Trực thăng sẽ đến, anh biết điều đó, anh tin như vậy; anh chỉ hi vọng đội cứu hộ sẽ không gặp rắc rối khi tìm chỗ đáp…
…đèn pha! Ngay chỗ rìa tường có bốn cái, gần cổng đi vào trong có hộp điều khiển vỏ cứng; ánh sáng sẽ dẫn đường trực thăng tới nhanh hơn. Carlos đi nhanh tới, nhìn lên xem Jill đã xuống chưa. Cô vẫn chưa…
…và khi anh nhìn lại phía trước, anh thấy anh không có một mình. Như có phép thuật, con quái vật khổng lồ biến đổi gien đuổi theo Jill đứng ngay đó, đủ gần để anh ngửi thấy mùi thịt cháy, gầm gừ, ánh mắt lợn méo mó của nó hướng lên trên thang.
“Carlos!Coi chừng!” Jill thét lên, nhưng con quái vật Nemesis hoàn toàn không để ý tới anh, bước một bước vĩ đại tới cây thang, con rắn không mắt vốn là vòi của nó uốn éo quanh cái đầu khổng lồ. Thêm một bước nữa nó sẽ tới ngay dưới thang và Jill sẽ mắc kẹt.
- cô ấy nói đạn không làm nó bị thương –
Cố liều mạng làm điều gì đó, Carlos trông thấy cái nút xanh to trên bảng điều khiển và phóng tới, không rõ mình trông đợi gì nữa. Để đánh lạc hướng nó, nếu họ may mắn…
…và bốn đèn chiếu bật sáng cùng lúc, chói lòa, lập tức làm nóng bầu không khí chung quanh họ và chiếu sáng cả tòa tháp, có thể thấy được từ cách đó cả mấy dặm. Gương mặt gớm ghiếc của con quái chặn cả một luồng sáng. Ánh sáng đã buộc nó phải lùi lại, tay đưa lên che mắt, Carlos liền hành động. Anh chạy tới con Nemesis mù, khẩu M16 giơ cao, tống mạnh vào ngực nó, cố đẩy hết sức. Mất thăng bằng, nó lảo đảo về phía sau, đôi chân đánh mạnh vào hàng lan can cũ kĩ…
…rồi với một tiếng vỡ, cả hàng lan can đứt tung, rớt xuống, chìm vào bóng tối, con Nemesis cũng rớt theo. Carlos nghe tiếng chạm đất phát bệnh ngay khi mấy bóng đèn quá tải phụt tắt, làm mắt anh thấy những mảng đen sáng lơ lửng trong một lúc. (Cứ thử nhìn đèn rồi đột ngột tắt đi là thấy liền hà)
Âm thanh êm dịu trầm trầm từ quả chuông vẫn vang vọng trong không gian, Jill leo vội xuống thang và tháo dây khẩu súng phóng lựu, đến bên Carlos cạnh lan can gãy.
“Tôi…cám ơn, ” Jill nói, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn thành thật và vững vàng. “Nếu anh không bật đèn, tôi có lẽ đã chết rồi. Cám ơn anh. ”
Carlos bị ấn tượng và bối rối bởi tính thật thà của cô. “De nada” ạnh nói, chợt nhận ra cô thật quyến rũ (giờ mới nhận ra à, đồ gà mờ, >_
Resident Evil 5 – NemesisTác giả: S. D. PerryTruyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Mạt Thế, Truyện Thám HiểmCarlos vừa bước ra khỏi buồng tắm thì chuông điện thoại reo vang. Quấn vội chiếc khăn rồi đi ra phòng khách bừa bộn, suýt vấp phải cái thùng sách chưa mở; kể từ khi đến thành phố anh vẫn chưa có thời gian để mua một máy trả lời diện thoại và chỉ vài sĩ quan biết số c*̉a anh. Nhất là khi Umbrella đang thanh toán hóa đơn cho anh, đễ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào c*̃ng không thể được. Chụp lấy ống nghe bằng cánh tay ướt đẫm anh cố không lộ vẻ hết hơi. “Chào?” “Carlos, Mitch Hirami đây. ” Trong vô thức, Carlos đứng thẳng dậy, tay vẫn nắm chặt cái khăn: “Vâng, thưa ngài. ” Hirami là đội trưởng c*̉a anh. Carlos chỉ gặp anh ta có hai lần, chưa đủ để biết được anh ta là người thế nào, nhưng anh ta có trình độ-c*̃ng như những người khác trong dội. Trình độ, nếu không nói là hạng top…c*̃ng như Carlos, không ai kể nhiều về quá khứ c*̉a họ, dù anh biết là Hirami có liên quan đến vụ buôn… Carlos nhìn Jill leo lên thang một lần nữa, cố không hy vọng quá nhiều. Nếu nó không hoạt động, anh sẽ rất – không, sẽ bực bình khủng khiếp.Khốn kiếp. Nếu nó không hoạt động, tụi này chỉ việc đi ra, xem thử có tới được cái nhà máy đó và chôm một cái máy bay lái đi vậy. Cô ấy đúng, những người này là người hành tinh khác xuống; ra khỏi lãnh địa của bọn chúng càng sớm càng tốt.Anh nhìn vô định ra cái sân tối tăm một lúc, mệt mỏi đến độ không biết bằng cách nào làm một việc nữa, bước thêm bước nữa; điều đó dường như là không thể. Điều khiến anh tiếp tục tới bây giờ là ước muốn được rời khỏi đây, ra khỏi cuộc thảm sát khủng khiếp này và cố hồi phục lại.Khi tiếng chuông đầu tiên cất lên, âm thanh trầm vang vang từ đỉnh tháp, Carlos nhận ra anh không thể đè nén hi vọng của mình. Anh cố tự nhủ sẽ có lỗi trong chương trình, tự nhủ Umbrella sẽ gửi sát thủ tới, rằng viên phi công là zombie (lú lẫn rồi à Carlos?); không lí do gì thuyết phục cả. Trực thăng sẽ đến, anh biết điều đó, anh tin như vậy; anh chỉ hi vọng đội cứu hộ sẽ không gặp rắc rối khi tìm chỗ đáp……đèn pha! Ngay chỗ rìa tường có bốn cái, gần cổng đi vào trong có hộp điều khiển vỏ cứng; ánh sáng sẽ dẫn đường trực thăng tới nhanh hơn. Carlos đi nhanh tới, nhìn lên xem Jill đã xuống chưa. Cô vẫn chưa……và khi anh nhìn lại phía trước, anh thấy anh không có một mình. Như có phép thuật, con quái vật khổng lồ biến đổi gien đuổi theo Jill đứng ngay đó, đủ gần để anh ngửi thấy mùi thịt cháy, gầm gừ, ánh mắt lợn méo mó của nó hướng lên trên thang.“Carlos!Coi chừng!” Jill thét lên, nhưng con quái vật Nemesis hoàn toàn không để ý tới anh, bước một bước vĩ đại tới cây thang, con rắn không mắt vốn là vòi của nó uốn éo quanh cái đầu khổng lồ. Thêm một bước nữa nó sẽ tới ngay dưới thang và Jill sẽ mắc kẹt.- cô ấy nói đạn không làm nó bị thương –Cố liều mạng làm điều gì đó, Carlos trông thấy cái nút xanh to trên bảng điều khiển và phóng tới, không rõ mình trông đợi gì nữa. Để đánh lạc hướng nó, nếu họ may mắn……và bốn đèn chiếu bật sáng cùng lúc, chói lòa, lập tức làm nóng bầu không khí chung quanh họ và chiếu sáng cả tòa tháp, có thể thấy được từ cách đó cả mấy dặm. Gương mặt gớm ghiếc của con quái chặn cả một luồng sáng. Ánh sáng đã buộc nó phải lùi lại, tay đưa lên che mắt, Carlos liền hành động. Anh chạy tới con Nemesis mù, khẩu M16 giơ cao, tống mạnh vào ngực nó, cố đẩy hết sức. Mất thăng bằng, nó lảo đảo về phía sau, đôi chân đánh mạnh vào hàng lan can cũ kĩ……rồi với một tiếng vỡ, cả hàng lan can đứt tung, rớt xuống, chìm vào bóng tối, con Nemesis cũng rớt theo. Carlos nghe tiếng chạm đất phát bệnh ngay khi mấy bóng đèn quá tải phụt tắt, làm mắt anh thấy những mảng đen sáng lơ lửng trong một lúc. (Cứ thử nhìn đèn rồi đột ngột tắt đi là thấy liền hà)Âm thanh êm dịu trầm trầm từ quả chuông vẫn vang vọng trong không gian, Jill leo vội xuống thang và tháo dây khẩu súng phóng lựu, đến bên Carlos cạnh lan can gãy.“Tôi…cám ơn, ” Jill nói, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn thành thật và vững vàng. “Nếu anh không bật đèn, tôi có lẽ đã chết rồi. Cám ơn anh. ”Carlos bị ấn tượng và bối rối bởi tính thật thà của cô. “De nada” ạnh nói, chợt nhận ra cô thật quyến rũ (giờ mới nhận ra à, đồ gà mờ, >_