Lancashier, Anh Quốc, tháng bảy năm 1820. Chiền chiện ca buồn thương da diết, nhạn ngân nga trầm bổng thiết tha, sáo tươi vui hát vang rộn ràng. Hôm nay, đón chào tôi ngoài cửa sổ là tiếng chiền chiện da diết. Tôi dừng chân, chống tay lên bậu gỗ, nhoài hẳn ra ngoài để nghe rõ hơn tiếng chim ca. Trong khoảnh khắc khi tiếng ca ấy lọt vào tai – tiếng ca mà cho dẫu có lắng nghe bao nhiêu lần chăng nữa, tôi cũng không tìm thấy dù chỉ là một nốt nhạc hạnh phúc ngân lên – nỗi bồn chồn trong lòng tôi đã vơi đi ít nhiều. Tôi yêu tiếng chiền chiện hơn bất cứ tiếng hót của loài chim nào khác. Nhưng hôm nay, nỗi buồn vời vợi trong lời ca ấy cũng không đủ để xoa dịu lòng tôi. Lưu luyến rời cửa sổ, tôi lại liếc nhìn mặt đồng hồ đặt trên lò sưởi lần nữa. Chỉ mới ba giờ. Tôi thầm rủa thời gian sao mà bò chậm chạp trong cái ngày lê thê, chờ đợi, nhàn rỗi như hôm nay. Phải vài tiếng nữa màn đêm mới buông xuống, rồi phải hết đêm nay, sáng mai tôi mới có thể lên đường đến Blackmoore. Lẽ ra tôi đã phải…
Chương 40
BlackmooreTác giả: Julianne DonaldsonTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương TâyLancashier, Anh Quốc, tháng bảy năm 1820. Chiền chiện ca buồn thương da diết, nhạn ngân nga trầm bổng thiết tha, sáo tươi vui hát vang rộn ràng. Hôm nay, đón chào tôi ngoài cửa sổ là tiếng chiền chiện da diết. Tôi dừng chân, chống tay lên bậu gỗ, nhoài hẳn ra ngoài để nghe rõ hơn tiếng chim ca. Trong khoảnh khắc khi tiếng ca ấy lọt vào tai – tiếng ca mà cho dẫu có lắng nghe bao nhiêu lần chăng nữa, tôi cũng không tìm thấy dù chỉ là một nốt nhạc hạnh phúc ngân lên – nỗi bồn chồn trong lòng tôi đã vơi đi ít nhiều. Tôi yêu tiếng chiền chiện hơn bất cứ tiếng hót của loài chim nào khác. Nhưng hôm nay, nỗi buồn vời vợi trong lời ca ấy cũng không đủ để xoa dịu lòng tôi. Lưu luyến rời cửa sổ, tôi lại liếc nhìn mặt đồng hồ đặt trên lò sưởi lần nữa. Chỉ mới ba giờ. Tôi thầm rủa thời gian sao mà bò chậm chạp trong cái ngày lê thê, chờ đợi, nhàn rỗi như hôm nay. Phải vài tiếng nữa màn đêm mới buông xuống, rồi phải hết đêm nay, sáng mai tôi mới có thể lên đường đến Blackmoore. Lẽ ra tôi đã phải… Năm năm sau- Con thấy gì phía trước nào, con yêu?Olivia tựa đầu lên lưng bố, đáp:- Chỉ toàn là nước thôi ạ.- Nhìn kỹ lại đi nào. Con có thấy đất liền không? Chỗ xa xa nhìn như một cái bóng râm ấy.Tôi nghiêng qua, để chiếc má phúng phính mềm mại của con bé chạm vào mình, rồi tôi duỗi tay chỉ về phía đất liền nhô lên giữa đại dương.- Con hãy cứ dõi mắt nhìn phía đó nhé. Từ từ nó sẽ hiện lên cho con một ngôi làng với những căn nhà lợp mái đỏ tươi, và trên vách núi cao nhất kia, con sẽ thấy một căn biệt thự thật lớn. Con có nhớ nó là gì không? Con bé gật đầu, hấp háy đôi mắt dưới hàng mi đen láy. Nó sở hữu đôi mắt màu xám của cha và ông cố, và đôi mày của tôi mà Henry rất yêu.- Là gì nào? – Henry hỏi, mỉm cười nhìn con bé và tôi, rồi choàng tay ôm cả hai chúng tôi.- Là nhà ạ.Từ khoảng cách xa, qua làn nước trong xanh, tôi tưởng như mình đã nghe thấy tiếng hót của chim sáo.THE END
Năm năm sau
- Con thấy gì phía trước nào, con yêu?
Olivia tựa đầu lên lưng bố, đáp:
- Chỉ toàn là nước thôi ạ.
- Nhìn kỹ lại đi nào. Con có thấy đất liền không? Chỗ xa xa nhìn như một cái bóng râm ấy.
Tôi nghiêng qua, để chiếc má phúng phính mềm mại của con bé chạm vào mình, rồi tôi duỗi tay chỉ về phía đất liền nhô lên giữa đại dương.
- Con hãy cứ dõi mắt nhìn phía đó nhé. Từ từ nó sẽ hiện lên cho con một ngôi làng với những căn nhà lợp mái đỏ tươi, và trên vách núi cao nhất kia, con sẽ thấy một căn biệt thự thật lớn. Con có nhớ nó là gì không?
Con bé gật đầu, hấp háy đôi mắt dưới hàng mi đen láy. Nó sở hữu đôi mắt màu xám của cha và ông cố, và đôi mày của tôi mà Henry rất yêu.
- Là gì nào? – Henry hỏi, mỉm cười nhìn con bé và tôi, rồi choàng tay ôm cả hai chúng tôi.
- Là nhà ạ.
Từ khoảng cách xa, qua làn nước trong xanh, tôi tưởng như mình đã nghe thấy tiếng hót của chim sáo.
THE END
BlackmooreTác giả: Julianne DonaldsonTruyện Ngôn Tình, Truyện Phương TâyLancashier, Anh Quốc, tháng bảy năm 1820. Chiền chiện ca buồn thương da diết, nhạn ngân nga trầm bổng thiết tha, sáo tươi vui hát vang rộn ràng. Hôm nay, đón chào tôi ngoài cửa sổ là tiếng chiền chiện da diết. Tôi dừng chân, chống tay lên bậu gỗ, nhoài hẳn ra ngoài để nghe rõ hơn tiếng chim ca. Trong khoảnh khắc khi tiếng ca ấy lọt vào tai – tiếng ca mà cho dẫu có lắng nghe bao nhiêu lần chăng nữa, tôi cũng không tìm thấy dù chỉ là một nốt nhạc hạnh phúc ngân lên – nỗi bồn chồn trong lòng tôi đã vơi đi ít nhiều. Tôi yêu tiếng chiền chiện hơn bất cứ tiếng hót của loài chim nào khác. Nhưng hôm nay, nỗi buồn vời vợi trong lời ca ấy cũng không đủ để xoa dịu lòng tôi. Lưu luyến rời cửa sổ, tôi lại liếc nhìn mặt đồng hồ đặt trên lò sưởi lần nữa. Chỉ mới ba giờ. Tôi thầm rủa thời gian sao mà bò chậm chạp trong cái ngày lê thê, chờ đợi, nhàn rỗi như hôm nay. Phải vài tiếng nữa màn đêm mới buông xuống, rồi phải hết đêm nay, sáng mai tôi mới có thể lên đường đến Blackmoore. Lẽ ra tôi đã phải… Năm năm sau- Con thấy gì phía trước nào, con yêu?Olivia tựa đầu lên lưng bố, đáp:- Chỉ toàn là nước thôi ạ.- Nhìn kỹ lại đi nào. Con có thấy đất liền không? Chỗ xa xa nhìn như một cái bóng râm ấy.Tôi nghiêng qua, để chiếc má phúng phính mềm mại của con bé chạm vào mình, rồi tôi duỗi tay chỉ về phía đất liền nhô lên giữa đại dương.- Con hãy cứ dõi mắt nhìn phía đó nhé. Từ từ nó sẽ hiện lên cho con một ngôi làng với những căn nhà lợp mái đỏ tươi, và trên vách núi cao nhất kia, con sẽ thấy một căn biệt thự thật lớn. Con có nhớ nó là gì không? Con bé gật đầu, hấp háy đôi mắt dưới hàng mi đen láy. Nó sở hữu đôi mắt màu xám của cha và ông cố, và đôi mày của tôi mà Henry rất yêu.- Là gì nào? – Henry hỏi, mỉm cười nhìn con bé và tôi, rồi choàng tay ôm cả hai chúng tôi.- Là nhà ạ.Từ khoảng cách xa, qua làn nước trong xanh, tôi tưởng như mình đã nghe thấy tiếng hót của chim sáo.THE END