Tác giả:

Không khí se lạnh cuối năm cũng không làm giảm được dòng xe cộ hối hả ồn ào, chen chúc nhau náo nhiệt cả khu đô thị sầm uất. Dương Quân đứng ở văn phòng trên tòa nhà cao tầng nhất nhì thành phố nhìn xuống. Tách biệt khỏi những âm thanh ồn ã, những tiếng cười đùa. Chung quanh anh là một không gian yên ắng. Nhân viên trong văn phòng đã sớm ra về, ngay cả thư kí của anh chắc cũng đang lẩn khuất đâu đó trong đám người dưới kia, xô đẩy nhau đi chơi lễ. Hôm nay là ngày lễ Giáng Sinh, là ngày sum họp, quây quần bên gia đình. Nhưng chỉ dành cho ai có gia đình. Còn anh thì... một cái nhếch mép giễu cợt hiện lên nơi khóe miệng. Chỉ là từ lâu anh đã quên cái không khí ấy như thế nào. Thành công ở tuổi như anh, tay trắng dựng nên cơ nghiệp như vậy, anh cũng phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng dù sao anh cũng không có buồn phiền gì, gia đình đối với anh chưa bao giờ là một phần quan trọng. Người yêu sao? Khóe miệng anh khẽ nhếch lên mang theo ý khinh miệt nồng đậm. Nói là công cụ tiết dục thì…

Chương 3

Bé Cưng, Anh Yêu EmTác giả: Chunee, Tiểu Hi HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănKhông khí se lạnh cuối năm cũng không làm giảm được dòng xe cộ hối hả ồn ào, chen chúc nhau náo nhiệt cả khu đô thị sầm uất. Dương Quân đứng ở văn phòng trên tòa nhà cao tầng nhất nhì thành phố nhìn xuống. Tách biệt khỏi những âm thanh ồn ã, những tiếng cười đùa. Chung quanh anh là một không gian yên ắng. Nhân viên trong văn phòng đã sớm ra về, ngay cả thư kí của anh chắc cũng đang lẩn khuất đâu đó trong đám người dưới kia, xô đẩy nhau đi chơi lễ. Hôm nay là ngày lễ Giáng Sinh, là ngày sum họp, quây quần bên gia đình. Nhưng chỉ dành cho ai có gia đình. Còn anh thì... một cái nhếch mép giễu cợt hiện lên nơi khóe miệng. Chỉ là từ lâu anh đã quên cái không khí ấy như thế nào. Thành công ở tuổi như anh, tay trắng dựng nên cơ nghiệp như vậy, anh cũng phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng dù sao anh cũng không có buồn phiền gì, gia đình đối với anh chưa bao giờ là một phần quan trọng. Người yêu sao? Khóe miệng anh khẽ nhếch lên mang theo ý khinh miệt nồng đậm. Nói là công cụ tiết dục thì… Ôm cục cưng đang ngủ say trong lòng, Dương Quân khẽ mỉm cười, nụ cười cùng khóe mắt hàm chứa đầy chiều chuộng cùng yêu thương. Bảo bối ở trong ngực anh có vẻ rất thoải mái, như con cún con, lâu lâu lại cạ cạ vào người anh, đem cơ thể rúc vào trong lòng anh. Đôi môi sưng đỏ do bị ngậm cắn hơi chu chu lên như đòi hôn làm anh không kiềm lòng được cúi xuống m*t vào thêm tí nữa.Thỏa mãn ôm xiết cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, liếc cây bút đặt trên bàn, anh đã nhớ ra cuộc gặp gỡ lần ấy...Trong một lần vừa thương thảo xong vụ làm ăn, anh cùng thư kí chuẩn bị quay về. Khi đến đại sảnh của khách sạn, anh gặp một đối tác nào đấy mà anh không buồn nhớ. Điểm duy nhất anh nhớ là thái độ xấc xược, hống hách của lão đối với nhân viên theo sau. Lão không ngừng nạt nộ cậu nhân viên nhỏ nhắn đứng sau, lão càng la càng hăng, vang ầm lên cả đại sảnh. Cậu nhân viên bị la đến luống cuống tay chân, không kịp ghi lại lời dặn của lão, mà cái cây bút khốn nạn của cậu lại không ra mực. Lão chủ cứ hét ầm lên hỏi cậu ghi chép xong chưa. Cậu ta gấp đến phát khóc rồi.Đến bây giờ anh cũng không hiểu sao mình đã dừng cước bộ, xoay người đi về phía cậu ta. Bỏ mặc cái mặt heo của lão kia đang há hốc mồm nhìn anh. Anh lấy cây bút nhét vào tay cậu, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn cậu và nở một nụ cười...Kể cả khi anh đã ngồi trong xe, miệng anh vẫn vẽ một đường cong không thích hợp. Thầm nghĩ ‘Khuôn mặt cậu ta đỏ hồng trông rất đáng yêu’...Một tháng sau, ở công ty anh xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ hay đứng chỗ khuất nào đấy lén nhìn anh...Người trong lòng chép chép miệng lầm bầm gì đó trông rất đáng yêu, tiếng động rất nhỏ đó làm chấm dứt dòng hồi tưởng trong đầu anh, anh xiết chặt vòng tay, ôm cậu thật sát vào lòng, thì thầm:‘Bé cưng, anh yêu em’___Hoàn___

Ôm cục cưng đang ngủ say trong lòng, Dương Quân khẽ mỉm cười, nụ cười cùng khóe mắt hàm chứa đầy chiều chuộng cùng yêu thương. Bảo bối ở trong ngực anh có vẻ rất thoải mái, như con cún con, lâu lâu lại cạ cạ vào người anh, đem cơ thể rúc vào trong lòng anh. Đôi môi sưng đỏ do bị ngậm cắn hơi chu chu lên như đòi hôn làm anh không kiềm lòng được cúi xuống m*t vào thêm tí nữa.

Thỏa mãn ôm xiết cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, liếc cây bút đặt trên bàn, anh đã nhớ ra cuộc gặp gỡ lần ấy...

Trong một lần vừa thương thảo xong vụ làm ăn, anh cùng thư kí chuẩn bị quay về. Khi đến đại sảnh của khách sạn, anh gặp một đối tác nào đấy mà anh không buồn nhớ. Điểm duy nhất anh nhớ là thái độ xấc xược, hống hách của lão đối với nhân viên theo sau. Lão không ngừng nạt nộ cậu nhân viên nhỏ nhắn đứng sau, lão càng la càng hăng, vang ầm lên cả đại sảnh. Cậu nhân viên bị la đến luống cuống tay chân, không kịp ghi lại lời dặn của lão, mà cái cây bút khốn nạn của cậu lại không ra mực. Lão chủ cứ hét ầm lên hỏi cậu ghi chép xong chưa. Cậu ta gấp đến phát khóc rồi.

Đến bây giờ anh cũng không hiểu sao mình đã dừng cước bộ, xoay người đi về phía cậu ta. Bỏ mặc cái mặt heo của lão kia đang há hốc mồm nhìn anh. Anh lấy cây bút nhét vào tay cậu, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn cậu và nở một nụ cười...

Kể cả khi anh đã ngồi trong xe, miệng anh vẫn vẽ một đường cong không thích hợp. Thầm nghĩ ‘Khuôn mặt cậu ta đỏ hồng trông rất đáng yêu’...

Một tháng sau, ở công ty anh xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ hay đứng chỗ khuất nào đấy lén nhìn anh...

Người trong lòng chép chép miệng lầm bầm gì đó trông rất đáng yêu, tiếng động rất nhỏ đó làm chấm dứt dòng hồi tưởng trong đầu anh, anh xiết chặt vòng tay, ôm cậu thật sát vào lòng, thì thầm:

‘Bé cưng, anh yêu em’

___Hoàn___

Bé Cưng, Anh Yêu EmTác giả: Chunee, Tiểu Hi HiTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănKhông khí se lạnh cuối năm cũng không làm giảm được dòng xe cộ hối hả ồn ào, chen chúc nhau náo nhiệt cả khu đô thị sầm uất. Dương Quân đứng ở văn phòng trên tòa nhà cao tầng nhất nhì thành phố nhìn xuống. Tách biệt khỏi những âm thanh ồn ã, những tiếng cười đùa. Chung quanh anh là một không gian yên ắng. Nhân viên trong văn phòng đã sớm ra về, ngay cả thư kí của anh chắc cũng đang lẩn khuất đâu đó trong đám người dưới kia, xô đẩy nhau đi chơi lễ. Hôm nay là ngày lễ Giáng Sinh, là ngày sum họp, quây quần bên gia đình. Nhưng chỉ dành cho ai có gia đình. Còn anh thì... một cái nhếch mép giễu cợt hiện lên nơi khóe miệng. Chỉ là từ lâu anh đã quên cái không khí ấy như thế nào. Thành công ở tuổi như anh, tay trắng dựng nên cơ nghiệp như vậy, anh cũng phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng dù sao anh cũng không có buồn phiền gì, gia đình đối với anh chưa bao giờ là một phần quan trọng. Người yêu sao? Khóe miệng anh khẽ nhếch lên mang theo ý khinh miệt nồng đậm. Nói là công cụ tiết dục thì… Ôm cục cưng đang ngủ say trong lòng, Dương Quân khẽ mỉm cười, nụ cười cùng khóe mắt hàm chứa đầy chiều chuộng cùng yêu thương. Bảo bối ở trong ngực anh có vẻ rất thoải mái, như con cún con, lâu lâu lại cạ cạ vào người anh, đem cơ thể rúc vào trong lòng anh. Đôi môi sưng đỏ do bị ngậm cắn hơi chu chu lên như đòi hôn làm anh không kiềm lòng được cúi xuống m*t vào thêm tí nữa.Thỏa mãn ôm xiết cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, liếc cây bút đặt trên bàn, anh đã nhớ ra cuộc gặp gỡ lần ấy...Trong một lần vừa thương thảo xong vụ làm ăn, anh cùng thư kí chuẩn bị quay về. Khi đến đại sảnh của khách sạn, anh gặp một đối tác nào đấy mà anh không buồn nhớ. Điểm duy nhất anh nhớ là thái độ xấc xược, hống hách của lão đối với nhân viên theo sau. Lão không ngừng nạt nộ cậu nhân viên nhỏ nhắn đứng sau, lão càng la càng hăng, vang ầm lên cả đại sảnh. Cậu nhân viên bị la đến luống cuống tay chân, không kịp ghi lại lời dặn của lão, mà cái cây bút khốn nạn của cậu lại không ra mực. Lão chủ cứ hét ầm lên hỏi cậu ghi chép xong chưa. Cậu ta gấp đến phát khóc rồi.Đến bây giờ anh cũng không hiểu sao mình đã dừng cước bộ, xoay người đi về phía cậu ta. Bỏ mặc cái mặt heo của lão kia đang há hốc mồm nhìn anh. Anh lấy cây bút nhét vào tay cậu, cái gì cũng không nói, chỉ nhìn cậu và nở một nụ cười...Kể cả khi anh đã ngồi trong xe, miệng anh vẫn vẽ một đường cong không thích hợp. Thầm nghĩ ‘Khuôn mặt cậu ta đỏ hồng trông rất đáng yêu’...Một tháng sau, ở công ty anh xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ hay đứng chỗ khuất nào đấy lén nhìn anh...Người trong lòng chép chép miệng lầm bầm gì đó trông rất đáng yêu, tiếng động rất nhỏ đó làm chấm dứt dòng hồi tưởng trong đầu anh, anh xiết chặt vòng tay, ôm cậu thật sát vào lòng, thì thầm:‘Bé cưng, anh yêu em’___Hoàn___

Chương 3