Vừa tắt cuộc gọi đến từ phòng tranh, Dương Trí thở dài thật sâu. Tác phẩm của anh không có lượng tiêu thụ cao, đã tồn đọng tại phòng tranh một thời gian dài, phía bên kia hình như có ý định trả lại tác phẩm, hủy bỏ sự hợp tác giữa hai bên. Khi vừa mới tốt nghiệp Dương Trí rất ngoan cố, mấy năm nay anh dần dần nhận ra vấn đề của bản thân, tuy rằng kỹ năng hội họa vững chắc nhưng lại thiếu mất cái hồn, anh không có năng lực thu hút cái nhìn của người khác trong thời gian ngắn, cũng bởi vậy mà đánh mất khả năng kiếm sống. Dương Trí nhìn sắc trời, đã gần sập tối, anh đứng dậy lấy ví tiền và túi mua hàng, đi về phía chợ. Bản vẽ của anh hoàn toàn không bán được ra ngoài, gia đình phải dựa vào tiền lương của vợ để duy trì cuộc sống, tuy rằng anh từng nghĩ tới việc đổi nghề nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác vợ đều ngăn cản. Vợ luôn dùng cặp mắt sáng long lanh nhìn anh chăm chú, vô cùng tích cực lạc quan, tin tưởng sẽ có thu hoạch lớn. Cô cảm thấy anh nhất định làm được. Mà anh lại phụ…
Chương 5
Tấm GiấyTác giả: Hư TòngTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVừa tắt cuộc gọi đến từ phòng tranh, Dương Trí thở dài thật sâu. Tác phẩm của anh không có lượng tiêu thụ cao, đã tồn đọng tại phòng tranh một thời gian dài, phía bên kia hình như có ý định trả lại tác phẩm, hủy bỏ sự hợp tác giữa hai bên. Khi vừa mới tốt nghiệp Dương Trí rất ngoan cố, mấy năm nay anh dần dần nhận ra vấn đề của bản thân, tuy rằng kỹ năng hội họa vững chắc nhưng lại thiếu mất cái hồn, anh không có năng lực thu hút cái nhìn của người khác trong thời gian ngắn, cũng bởi vậy mà đánh mất khả năng kiếm sống. Dương Trí nhìn sắc trời, đã gần sập tối, anh đứng dậy lấy ví tiền và túi mua hàng, đi về phía chợ. Bản vẽ của anh hoàn toàn không bán được ra ngoài, gia đình phải dựa vào tiền lương của vợ để duy trì cuộc sống, tuy rằng anh từng nghĩ tới việc đổi nghề nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác vợ đều ngăn cản. Vợ luôn dùng cặp mắt sáng long lanh nhìn anh chăm chú, vô cùng tích cực lạc quan, tin tưởng sẽ có thu hoạch lớn. Cô cảm thấy anh nhất định làm được. Mà anh lại phụ… Anh cố định tấm giấy, lấy bút vẽ, sau khi thẫn thờ nhìn vợ, bàn tay phải mau chóng vẽ vời.Bọn họ sống với nhau gần mười năm trời, dáng vẻ của vợ từ lâu đã khắc sâu trong đầu anh, anh vẽ rất nhanh, gần như không hề dừng lại.Nét bút cuối cùng hạ xuống, những ống cắm trên giường bệnh dường như mất đi sức lực mà rớt trên giường, vợ vốn nằm trên giường cũng chẳng thấy đâu.Trên tấm giấy, vợ ngỡ ngàng đứng dậy, ánh mắt hơi mở to, tò mò nhìn khắp nơi.Dương Trí vươn tay qua, sờ khuôn mặt vợ, vợ trên giấy hình như cũng thấy được, cô chạy lên vài bước, miệng hình như hỏi gì đấy, tuy rằng anh không nghe được, nhưng vẫn hiểu được sự nghi hoặc của cô.Anh kể ra mọi chuyện, anh nói rất chậm, để vợ dễ dàng phân biệt khẩu hình của anh, vợ chỉ tò mò, chẳng hề tỏ vẻ hoang mang.Nói xong, anh kề sát khuôn mặt mình trên tấm giấy, nước mắt thuận thế nhỏ trên giấy, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu: “Ở bên anh được không…”Vợ vươn tay, đặt lên vị trí má anh, mỉm cười gật đầu.Năm mươi năm sau, Dương Trí đã trở thành họa sĩ nổi tiếng từ lâu chợt mất tích hai năm trời, dựa theo pháp luật tuyên bố tử vong.Khi con gái thu dọn di vật, trong phòng đặt đầy bản vẽ, chỉ có một giá vẽ nằm lẳng lặng bên giường.Trên đó có kẹp một bức tranh.Đó là một tấm giấy hơi ố vàng, trông cũ kỹ, trên bức tranh là hai bóng người ôm nhau thật chặt, tựa như gặp lại sau trăm năm xa cách, dường như gấp gáp muốn đem cốt tủy của đối phương hòa nhập với mình.Trên mặt đất trước giá vẽ, cây bút vẽ bị rơi gãy thành hai khúc giờ phút này đang lẳng lặng nằm tại chỗ.-Hết-
Anh cố định tấm giấy, lấy bút vẽ, sau khi thẫn thờ nhìn vợ, bàn tay phải mau chóng vẽ vời.
Bọn họ sống với nhau gần mười năm trời, dáng vẻ của vợ từ lâu đã khắc sâu trong đầu anh, anh vẽ rất nhanh, gần như không hề dừng lại.
Nét bút cuối cùng hạ xuống, những ống cắm trên giường bệnh dường như mất đi sức lực mà rớt trên giường, vợ vốn nằm trên giường cũng chẳng thấy đâu.
Trên tấm giấy, vợ ngỡ ngàng đứng dậy, ánh mắt hơi mở to, tò mò nhìn khắp nơi.
Dương Trí vươn tay qua, sờ khuôn mặt vợ, vợ trên giấy hình như cũng thấy được, cô chạy lên vài bước, miệng hình như hỏi gì đấy, tuy rằng anh không nghe được, nhưng vẫn hiểu được sự nghi hoặc của cô.
Anh kể ra mọi chuyện, anh nói rất chậm, để vợ dễ dàng phân biệt khẩu hình của anh, vợ chỉ tò mò, chẳng hề tỏ vẻ hoang mang.
Nói xong, anh kề sát khuôn mặt mình trên tấm giấy, nước mắt thuận thế nhỏ trên giấy, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu: “Ở bên anh được không…”
Vợ vươn tay, đặt lên vị trí má anh, mỉm cười gật đầu.
Năm mươi năm sau, Dương Trí đã trở thành họa sĩ nổi tiếng từ lâu chợt mất tích hai năm trời, dựa theo pháp luật tuyên bố tử vong.
Khi con gái thu dọn di vật, trong phòng đặt đầy bản vẽ, chỉ có một giá vẽ nằm lẳng lặng bên giường.
Trên đó có kẹp một bức tranh.
Đó là một tấm giấy hơi ố vàng, trông cũ kỹ, trên bức tranh là hai bóng người ôm nhau thật chặt, tựa như gặp lại sau trăm năm xa cách, dường như gấp gáp muốn đem cốt tủy của đối phương hòa nhập với mình.
Trên mặt đất trước giá vẽ, cây bút vẽ bị rơi gãy thành hai khúc giờ phút này đang lẳng lặng nằm tại chỗ.
-Hết-
Tấm GiấyTác giả: Hư TòngTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhVừa tắt cuộc gọi đến từ phòng tranh, Dương Trí thở dài thật sâu. Tác phẩm của anh không có lượng tiêu thụ cao, đã tồn đọng tại phòng tranh một thời gian dài, phía bên kia hình như có ý định trả lại tác phẩm, hủy bỏ sự hợp tác giữa hai bên. Khi vừa mới tốt nghiệp Dương Trí rất ngoan cố, mấy năm nay anh dần dần nhận ra vấn đề của bản thân, tuy rằng kỹ năng hội họa vững chắc nhưng lại thiếu mất cái hồn, anh không có năng lực thu hút cái nhìn của người khác trong thời gian ngắn, cũng bởi vậy mà đánh mất khả năng kiếm sống. Dương Trí nhìn sắc trời, đã gần sập tối, anh đứng dậy lấy ví tiền và túi mua hàng, đi về phía chợ. Bản vẽ của anh hoàn toàn không bán được ra ngoài, gia đình phải dựa vào tiền lương của vợ để duy trì cuộc sống, tuy rằng anh từng nghĩ tới việc đổi nghề nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác vợ đều ngăn cản. Vợ luôn dùng cặp mắt sáng long lanh nhìn anh chăm chú, vô cùng tích cực lạc quan, tin tưởng sẽ có thu hoạch lớn. Cô cảm thấy anh nhất định làm được. Mà anh lại phụ… Anh cố định tấm giấy, lấy bút vẽ, sau khi thẫn thờ nhìn vợ, bàn tay phải mau chóng vẽ vời.Bọn họ sống với nhau gần mười năm trời, dáng vẻ của vợ từ lâu đã khắc sâu trong đầu anh, anh vẽ rất nhanh, gần như không hề dừng lại.Nét bút cuối cùng hạ xuống, những ống cắm trên giường bệnh dường như mất đi sức lực mà rớt trên giường, vợ vốn nằm trên giường cũng chẳng thấy đâu.Trên tấm giấy, vợ ngỡ ngàng đứng dậy, ánh mắt hơi mở to, tò mò nhìn khắp nơi.Dương Trí vươn tay qua, sờ khuôn mặt vợ, vợ trên giấy hình như cũng thấy được, cô chạy lên vài bước, miệng hình như hỏi gì đấy, tuy rằng anh không nghe được, nhưng vẫn hiểu được sự nghi hoặc của cô.Anh kể ra mọi chuyện, anh nói rất chậm, để vợ dễ dàng phân biệt khẩu hình của anh, vợ chỉ tò mò, chẳng hề tỏ vẻ hoang mang.Nói xong, anh kề sát khuôn mặt mình trên tấm giấy, nước mắt thuận thế nhỏ trên giấy, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu: “Ở bên anh được không…”Vợ vươn tay, đặt lên vị trí má anh, mỉm cười gật đầu.Năm mươi năm sau, Dương Trí đã trở thành họa sĩ nổi tiếng từ lâu chợt mất tích hai năm trời, dựa theo pháp luật tuyên bố tử vong.Khi con gái thu dọn di vật, trong phòng đặt đầy bản vẽ, chỉ có một giá vẽ nằm lẳng lặng bên giường.Trên đó có kẹp một bức tranh.Đó là một tấm giấy hơi ố vàng, trông cũ kỹ, trên bức tranh là hai bóng người ôm nhau thật chặt, tựa như gặp lại sau trăm năm xa cách, dường như gấp gáp muốn đem cốt tủy của đối phương hòa nhập với mình.Trên mặt đất trước giá vẽ, cây bút vẽ bị rơi gãy thành hai khúc giờ phút này đang lẳng lặng nằm tại chỗ.-Hết-