Núi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1] hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải…
Chương 5: Ngộ Không và Quan Âm
Đoạn Hồng TrầnTác giả: Nam Kha Ức MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNúi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1] hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải… Đêm hôm đó, ánh trăng trong trẻo, bóng trúc tầng tầng.Hoang sơ miếu đổ, thầy trò bốn người.Ta lại mộng Tề Thiên. Áo choàng màu đen, áo giáp bằng vàng, tiếng cười lanh lảnh, bễ nghễ[1] thiên hạ.Đó mới là Tề Thiên chân chính, hắn kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, áo quần phất phới, khí phách ngợp trời.Hắn nói, ta chướng mắt trời, ta phản thiên đình. Ta chướng mắt đất, ta nháo địa phủ. Ta chướng mắt Ngọc Đế, ta đánh điện Linh Tiêu!Cờ quạt vô số, chiêng trống vang rền, một người kiệt xuất đứng giữa trời đất.Gậy Kim Cô vung lên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.Mười vạn thiên binh, tứ đại ma tướng, Càn Khôn Na Tra, Bảo Tháp Lý Tĩnh. Ai cũng không ngăn được bước Tề Thiên.Điện Linh Tiêu náo loạn, chẳng mấy chốc, Ngọc Đế rớt kim quan, ngã phịch xuống đất.Tề Thiên cầm gậy Kim Cô, chỉ thẳng Ngọc Đế, gằn từng tiếng: “Liên Sinh của ta ở đâu?”Ngọc Đế cười nhẹ, đầy vẻ khinh thường, đáp lại: “Trên đời chỉ có Quan Âm, đâu ra Liên Sinh?”Tề Thiên chấn động, lập tức kéo lấy y phục của Ngọc Đế, gào lên: “Trả Liên Sinh cho ta, trả Liên Sinh cho ta!” Giọng nói dần khàn đục.Ngọc Đế cười lạnh: “Người không quay đầu lại xem, Liên Sinh đang ở đâu?”Một người áo trắng thanh lãnh, mày liễu mặt sen, môi đỏ răng trắng. Không nhiễm khói lửa chốn nhân gian.Tề Thiên quay đầu, Liên Sinh của hắn đã thành Phật.Nhớ ngày gặp nhau ở Tử Trúc Lâm, thiếu niên bướng bỉnh, giai nhân thanh lãnh.Thì ra tất cả đều giật mình như mộng. Trong mộng, Tề Thiên vẫn là yêu hầu, Liên Sinh còn chưa thành Phật.Quan Âm một tay kết ấn, một tay cầm bình. Vẫn như trước, mặt sen soi sáng, tâm sen trong trẻo.Nhưng mắt dài chỉ còn đại triệt đại ngộ, đại từ đại bi.Liên Sinh của hắn đã là Nam Hải Quan Thế Âm.Tề Thiên tiến lên, liên tục thất thanh: “Liên Sinh?”Mắt hiền của Quan Âm khép lại, nói: “Tề Thiên, ma sinh từ tâm, mau mau dừng tay.”Tề Thiên ngửa mặt cười lớn, tối tăm trời đất.Hắn nói, nếu Liên Sinh thành Phật, vậy hãy để Tề Thiên thành Ma.Ma và Phật, mới có thể quấn quít không rời.Tỉnh mộng, Ngộ Không đang dựa vào Kim Cô ngồi cạnh cửa sổ.Ngoài cửa sổ, bóng cây trùng điệp. Dường như sâu bên trong có người thanh tịnh tựa liên hoa đang đứng.Tề Thiên kiếp trước đã bị tước hết khí phách.Ngộ Không kiếp này đã không còn biết Liên Sinh là ai.Đôi khi hắn hỏi ta, Nam Hải có xa không?Có xa không? Một đoạn trần duyên, một lần luân hồi.Đó là khoảng cách từ nơi này đến Nam Hải.
Đêm hôm đó, ánh trăng trong trẻo, bóng trúc tầng tầng.
Hoang sơ miếu đổ, thầy trò bốn người.
Ta lại mộng Tề Thiên. Áo choàng màu đen, áo giáp bằng vàng, tiếng cười lanh lảnh, bễ nghễ
thiên hạ.
Đó mới là Tề Thiên chân chính, hắn kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, áo quần phất phới, khí phách ngợp trời.
Hắn nói, ta chướng mắt trời, ta phản thiên đình. Ta chướng mắt đất, ta nháo địa phủ. Ta chướng mắt Ngọc Đế, ta đánh điện Linh Tiêu!
Cờ quạt vô số, chiêng trống vang rền, một người kiệt xuất đứng giữa trời đất.
Gậy Kim Cô vung lên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Mười vạn thiên binh, tứ đại ma tướng, Càn Khôn Na Tra, Bảo Tháp Lý Tĩnh. Ai cũng không ngăn được bước Tề Thiên.
Điện Linh Tiêu náo loạn, chẳng mấy chốc, Ngọc Đế rớt kim quan, ngã phịch xuống đất.
Tề Thiên cầm gậy Kim Cô, chỉ thẳng Ngọc Đế, gằn từng tiếng: “Liên Sinh của ta ở đâu?”
Ngọc Đế cười nhẹ, đầy vẻ khinh thường, đáp lại: “Trên đời chỉ có Quan Âm, đâu ra Liên Sinh?”
Tề Thiên chấn động, lập tức kéo lấy y phục của Ngọc Đế, gào lên: “Trả Liên Sinh cho ta, trả Liên Sinh cho ta!” Giọng nói dần khàn đục.
Ngọc Đế cười lạnh: “Người không quay đầu lại xem, Liên Sinh đang ở đâu?”
Một người áo trắng thanh lãnh, mày liễu mặt sen, môi đỏ răng trắng. Không nhiễm khói lửa chốn nhân gian.
Tề Thiên quay đầu, Liên Sinh của hắn đã thành Phật.
Nhớ ngày gặp nhau ở Tử Trúc Lâm, thiếu niên bướng bỉnh, giai nhân thanh lãnh.
Thì ra tất cả đều giật mình như mộng. Trong mộng, Tề Thiên vẫn là yêu hầu, Liên Sinh còn chưa thành Phật.
Quan Âm một tay kết ấn, một tay cầm bình. Vẫn như trước, mặt sen soi sáng, tâm sen trong trẻo.
Nhưng mắt dài chỉ còn đại triệt đại ngộ, đại từ đại bi.
Liên Sinh của hắn đã là Nam Hải Quan Thế Âm.
Tề Thiên tiến lên, liên tục thất thanh: “Liên Sinh?”
Mắt hiền của Quan Âm khép lại, nói: “Tề Thiên, ma sinh từ tâm, mau mau dừng tay.”
Tề Thiên ngửa mặt cười lớn, tối tăm trời đất.
Hắn nói, nếu Liên Sinh thành Phật, vậy hãy để Tề Thiên thành Ma.
Ma và Phật, mới có thể quấn quít không rời.
Tỉnh mộng, Ngộ Không đang dựa vào Kim Cô ngồi cạnh cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, bóng cây trùng điệp. Dường như sâu bên trong có người thanh tịnh tựa liên hoa đang đứng.
Tề Thiên kiếp trước đã bị tước hết khí phách.
Ngộ Không kiếp này đã không còn biết Liên Sinh là ai.
Đôi khi hắn hỏi ta, Nam Hải có xa không?
Có xa không? Một đoạn trần duyên, một lần luân hồi.
Đó là khoảng cách từ nơi này đến Nam Hải.
Đoạn Hồng TrầnTác giả: Nam Kha Ức MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹNúi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1] hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải… Đêm hôm đó, ánh trăng trong trẻo, bóng trúc tầng tầng.Hoang sơ miếu đổ, thầy trò bốn người.Ta lại mộng Tề Thiên. Áo choàng màu đen, áo giáp bằng vàng, tiếng cười lanh lảnh, bễ nghễ[1] thiên hạ.Đó mới là Tề Thiên chân chính, hắn kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, áo quần phất phới, khí phách ngợp trời.Hắn nói, ta chướng mắt trời, ta phản thiên đình. Ta chướng mắt đất, ta nháo địa phủ. Ta chướng mắt Ngọc Đế, ta đánh điện Linh Tiêu!Cờ quạt vô số, chiêng trống vang rền, một người kiệt xuất đứng giữa trời đất.Gậy Kim Cô vung lên, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.Mười vạn thiên binh, tứ đại ma tướng, Càn Khôn Na Tra, Bảo Tháp Lý Tĩnh. Ai cũng không ngăn được bước Tề Thiên.Điện Linh Tiêu náo loạn, chẳng mấy chốc, Ngọc Đế rớt kim quan, ngã phịch xuống đất.Tề Thiên cầm gậy Kim Cô, chỉ thẳng Ngọc Đế, gằn từng tiếng: “Liên Sinh của ta ở đâu?”Ngọc Đế cười nhẹ, đầy vẻ khinh thường, đáp lại: “Trên đời chỉ có Quan Âm, đâu ra Liên Sinh?”Tề Thiên chấn động, lập tức kéo lấy y phục của Ngọc Đế, gào lên: “Trả Liên Sinh cho ta, trả Liên Sinh cho ta!” Giọng nói dần khàn đục.Ngọc Đế cười lạnh: “Người không quay đầu lại xem, Liên Sinh đang ở đâu?”Một người áo trắng thanh lãnh, mày liễu mặt sen, môi đỏ răng trắng. Không nhiễm khói lửa chốn nhân gian.Tề Thiên quay đầu, Liên Sinh của hắn đã thành Phật.Nhớ ngày gặp nhau ở Tử Trúc Lâm, thiếu niên bướng bỉnh, giai nhân thanh lãnh.Thì ra tất cả đều giật mình như mộng. Trong mộng, Tề Thiên vẫn là yêu hầu, Liên Sinh còn chưa thành Phật.Quan Âm một tay kết ấn, một tay cầm bình. Vẫn như trước, mặt sen soi sáng, tâm sen trong trẻo.Nhưng mắt dài chỉ còn đại triệt đại ngộ, đại từ đại bi.Liên Sinh của hắn đã là Nam Hải Quan Thế Âm.Tề Thiên tiến lên, liên tục thất thanh: “Liên Sinh?”Mắt hiền của Quan Âm khép lại, nói: “Tề Thiên, ma sinh từ tâm, mau mau dừng tay.”Tề Thiên ngửa mặt cười lớn, tối tăm trời đất.Hắn nói, nếu Liên Sinh thành Phật, vậy hãy để Tề Thiên thành Ma.Ma và Phật, mới có thể quấn quít không rời.Tỉnh mộng, Ngộ Không đang dựa vào Kim Cô ngồi cạnh cửa sổ.Ngoài cửa sổ, bóng cây trùng điệp. Dường như sâu bên trong có người thanh tịnh tựa liên hoa đang đứng.Tề Thiên kiếp trước đã bị tước hết khí phách.Ngộ Không kiếp này đã không còn biết Liên Sinh là ai.Đôi khi hắn hỏi ta, Nam Hải có xa không?Có xa không? Một đoạn trần duyên, một lần luân hồi.Đó là khoảng cách từ nơi này đến Nam Hải.