Núi, đơn độc mà chót vót, mây mù mênh mang. Trong mênh mang có cỏ xanh nắng rọi, chim hót trùng nhiễu. Ngộ Không nói: “Ngọn núi này như dao vót, cây cối hoang vu, nhất định có yêu quái.” Bát Giới nói: “Tiên sơn mây mờ, nhất định có tiên nữ.” Sa Tăng và Bạch Long đều im lặng không nói. Ta ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút như thanh gươm, chắp tay vái, phật sinh ra từ tâm. Một trăm năm, hai trăm năm… Rồi năm trăm năm. Ta vẫn là Kim Thiền Tử, [1]  hắn vẫn là Tề Thiên. Như Lai vong tình khí ái, Quan Âm thương xót nhân gian. Chín chín tám mốt, cuối cùng công sức viên mãn. Ngộ Không vọt lên, Cân đẩu vân bay về phía ta. Cặp mắt hổ phách cung kính nhún nhường, thân ảnh màu vàng khom xuống, nói: “Sư phụ, đừng rời khỏi nơi này. Lão Tôn đi rồi về ngay.” Cân đẩu vân, một lần mười vạn tám ngàn dặm. Vẫn cách Nam Hải quá xa. Không dưới trăm lần ta tự nói với chính mình, hắn là Ngộ Không, không phải Tề Thiên. Tề Thiên, Tề Thiên, đã chết từ năm trăm năm trước. Không phải vong tình khí ái, không phải…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...