Tác giả:

Editor  : Tuyết Lâm Beta – reader  : Tuyết Lâm Giữa tuyết trắng, tà dương như máu, ảm đạm buông rơi những giọt nắng cuối cùng trên hai gương mặt nhợt nhạt… Nam nhân ôm thiếu niên vào lòng, khẽ thì thầm vào tai y những lời mà hắn chưa bao giờ có cơ hội để thốt ra: “Ta yêu ngươi…rất yêu ngươi….” Thiếu niên chậm rãi mỉm cười ngọt ngào, âm thanh có chút thê lương nhưng vui sướng: “Ta cũng vậy…” “Thế thì tại sao…chúng ta phải đi đến bước đường này…” – ôm siết lấy cơ thể mong manh từng giây từng giây lại càng trở nên nguội lạnh, trái ngược với dòng máu nóng từ trong ngực y tuôn ra không ngừng, nam nhân bất giác rơi lệ… “Vì loạn thế…vì ân oán tình thù….vì ta và ngươi không cùng chung lý tưởng….nhưng….ta yêu ngươi…thế nên, ta muốn ngủ trong lòng ngươi để mơ một giấc mộng….” “Mộng?” “Phải, là mộng, một giấc mộng ngàn năm…ở nơi đó sẽ không có đấu tranh….không có giết chóc…chỉ có ta và ngươi…bên nhau….” Nam nhân không nói, chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt từng giọt đáp xuống gương…

Chương 2

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)Tác giả: Lạc MaiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn Editor  : Tuyết Lâm Beta – reader  : Tuyết Lâm Giữa tuyết trắng, tà dương như máu, ảm đạm buông rơi những giọt nắng cuối cùng trên hai gương mặt nhợt nhạt… Nam nhân ôm thiếu niên vào lòng, khẽ thì thầm vào tai y những lời mà hắn chưa bao giờ có cơ hội để thốt ra: “Ta yêu ngươi…rất yêu ngươi….” Thiếu niên chậm rãi mỉm cười ngọt ngào, âm thanh có chút thê lương nhưng vui sướng: “Ta cũng vậy…” “Thế thì tại sao…chúng ta phải đi đến bước đường này…” – ôm siết lấy cơ thể mong manh từng giây từng giây lại càng trở nên nguội lạnh, trái ngược với dòng máu nóng từ trong ngực y tuôn ra không ngừng, nam nhân bất giác rơi lệ… “Vì loạn thế…vì ân oán tình thù….vì ta và ngươi không cùng chung lý tưởng….nhưng….ta yêu ngươi…thế nên, ta muốn ngủ trong lòng ngươi để mơ một giấc mộng….” “Mộng?” “Phải, là mộng, một giấc mộng ngàn năm…ở nơi đó sẽ không có đấu tranh….không có giết chóc…chỉ có ta và ngươi…bên nhau….” Nam nhân không nói, chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt từng giọt đáp xuống gương… Kể từ đó, trên đỉnh tuyết sơn quanh năm rét buốt, có một gã điên luôn luôn túc trực quanh một ngôi mộ tuyết được đắp cao, hắn không ngừng trò chuyện, cũng không ngừng nói cười với ngôi mộ ấy, hệt như khung cảnh thê lương đó lại chính là thế giới tuyệt đẹp của riêng hắn và người hắn yêu…Hắn là kẻ điên, nhưng có ai biết rằng, có đôi lúc ánh mắt sâu thẳm của hắn tối lại, những giọt nước mắt ấm nóng tràn ra, hắn nói – ta nhớ ngươi lắm….ta sợ nếu không có ta sẽ không ai canh chừng cho ngươi ngủ….nhưng ta… rất muốn đến cùng ngươi …để mãi mãi về sau…cho đến thiên thu vạn kiếp….ta sẽ cùng ngươi hạnh phúc…trong giấc mộng ngàn năm…..~Hoàn~

Kể từ đó, trên đỉnh tuyết sơn quanh năm rét buốt, có một gã điên luôn luôn túc trực quanh một ngôi mộ tuyết được đắp cao, hắn không ngừng trò chuyện, cũng không ngừng nói cười với ngôi mộ ấy, hệt như khung cảnh thê lương đó lại chính là thế giới tuyệt đẹp của riêng hắn và người hắn yêu…

Hắn là kẻ điên, nhưng có ai biết rằng, có đôi lúc ánh mắt sâu thẳm của hắn tối lại, những giọt nước mắt ấm nóng tràn ra, hắn nói – 

ta nhớ ngươi lắm….ta sợ nếu không có ta sẽ không ai canh chừng cho ngươi ngủ….nhưng ta… rất muốn đến cùng ngươi …để mãi mãi về sau…cho đến thiên thu vạn kiếp….ta sẽ cùng ngươi hạnh phúc…trong giấc mộng ngàn năm…..

~Hoàn~

Giấc Mộng Ngàn Năm (Thiên Niên Mộng)Tác giả: Lạc MaiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn Editor  : Tuyết Lâm Beta – reader  : Tuyết Lâm Giữa tuyết trắng, tà dương như máu, ảm đạm buông rơi những giọt nắng cuối cùng trên hai gương mặt nhợt nhạt… Nam nhân ôm thiếu niên vào lòng, khẽ thì thầm vào tai y những lời mà hắn chưa bao giờ có cơ hội để thốt ra: “Ta yêu ngươi…rất yêu ngươi….” Thiếu niên chậm rãi mỉm cười ngọt ngào, âm thanh có chút thê lương nhưng vui sướng: “Ta cũng vậy…” “Thế thì tại sao…chúng ta phải đi đến bước đường này…” – ôm siết lấy cơ thể mong manh từng giây từng giây lại càng trở nên nguội lạnh, trái ngược với dòng máu nóng từ trong ngực y tuôn ra không ngừng, nam nhân bất giác rơi lệ… “Vì loạn thế…vì ân oán tình thù….vì ta và ngươi không cùng chung lý tưởng….nhưng….ta yêu ngươi…thế nên, ta muốn ngủ trong lòng ngươi để mơ một giấc mộng….” “Mộng?” “Phải, là mộng, một giấc mộng ngàn năm…ở nơi đó sẽ không có đấu tranh….không có giết chóc…chỉ có ta và ngươi…bên nhau….” Nam nhân không nói, chỉ có nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt từng giọt đáp xuống gương… Kể từ đó, trên đỉnh tuyết sơn quanh năm rét buốt, có một gã điên luôn luôn túc trực quanh một ngôi mộ tuyết được đắp cao, hắn không ngừng trò chuyện, cũng không ngừng nói cười với ngôi mộ ấy, hệt như khung cảnh thê lương đó lại chính là thế giới tuyệt đẹp của riêng hắn và người hắn yêu…Hắn là kẻ điên, nhưng có ai biết rằng, có đôi lúc ánh mắt sâu thẳm của hắn tối lại, những giọt nước mắt ấm nóng tràn ra, hắn nói – ta nhớ ngươi lắm….ta sợ nếu không có ta sẽ không ai canh chừng cho ngươi ngủ….nhưng ta… rất muốn đến cùng ngươi …để mãi mãi về sau…cho đến thiên thu vạn kiếp….ta sẽ cùng ngươi hạnh phúc…trong giấc mộng ngàn năm…..~Hoàn~

Chương 2