Tác giả:

Người viết: Ngọc Giao Những tia nắng cuối ngày trút xuống Tử Trúc phong. Nga My đỉnh sương mù chờn vờn giăng phủ, khi ánh sáng dần dần tắt lịm để nhường chỗ cho bóng đêm vô tận ngự trị, cả rừng trúc càng có vẻ bí hiểm, ghê rợn.  Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện tiếng r*n r* đau đớn. Sâu trong khu rừng, hai con rắn lớn một xanh một trắng đang quấn lấy nhau. Con rắn màu xanh nhỏ hơn  giãy giụa dữ dội, cả người nó phát ra thứ ánh sáng  xanh dịu như ngọc bích, từng lớp da đang dần dần bong ra, ứa máu. Con rắn trắng lớn hơn dùng thân quấn lấy con rắn xanh ấy, ánh mắt nó đen láy, sâu thẳm như giăng đầy sương khói, trong đôi mắt nhỏ dài sắc bén ẩn hiện sự đau lòng. Sau vài khắc, cả người Bạch Xà bỗng  run lên bần bật, một luồng sáng trắng phát ra từ lớp vảy lấp lánh của nó len vào thân rắn xanh mướt kia, làm dịu đi cơn đau xé ruột của Thanh Xà. Bạch Xà dịu dàng dùng chiếc lưỡi đỏ au khẽ khàng l**m l**m lên làn da nóng rát của muội muội, động tác âu yếm trìu mến tựa như đang an ủi vỗ về…

Chương 8: Tiểu Bạch và mùa xuân

Xà Yêu - Ngọc GiaoTác giả: Ngọc GiaoTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgười viết: Ngọc Giao Những tia nắng cuối ngày trút xuống Tử Trúc phong. Nga My đỉnh sương mù chờn vờn giăng phủ, khi ánh sáng dần dần tắt lịm để nhường chỗ cho bóng đêm vô tận ngự trị, cả rừng trúc càng có vẻ bí hiểm, ghê rợn.  Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện tiếng r*n r* đau đớn. Sâu trong khu rừng, hai con rắn lớn một xanh một trắng đang quấn lấy nhau. Con rắn màu xanh nhỏ hơn  giãy giụa dữ dội, cả người nó phát ra thứ ánh sáng  xanh dịu như ngọc bích, từng lớp da đang dần dần bong ra, ứa máu. Con rắn trắng lớn hơn dùng thân quấn lấy con rắn xanh ấy, ánh mắt nó đen láy, sâu thẳm như giăng đầy sương khói, trong đôi mắt nhỏ dài sắc bén ẩn hiện sự đau lòng. Sau vài khắc, cả người Bạch Xà bỗng  run lên bần bật, một luồng sáng trắng phát ra từ lớp vảy lấp lánh của nó len vào thân rắn xanh mướt kia, làm dịu đi cơn đau xé ruột của Thanh Xà. Bạch Xà dịu dàng dùng chiếc lưỡi đỏ au khẽ khàng l**m l**m lên làn da nóng rát của muội muội, động tác âu yếm trìu mến tựa như đang an ủi vỗ về… Tiểu Bạch luôn giấu ta một chuyện.Sau khi Bạch Bạch rời đi, Tiểu Bạch vẫn tiếp tục tránh né ta, hạn chế tối đa những lần đụng chạm với ta.Tỷ tỷ bỏ ta đi.Ca ca lại tránh ta như tránh rắn độc. (À không, ta quả là rắn thật. =_= Nhưng Tiểu Thanh ta không hề có ý hại hắn, hắn tránh làm gì cơ chứ?)Ta lại cảm thấy mình là con rắn bị ruồng bỏ rồi.Thế là ta lại rơi vào thời kỳ vò đầu bứt tóc, trầm tư suy nghĩ.Hai hôm sau, sau hai ngày cực lực hoạt động trí não, bản cô nương đã nghĩ ra một cách rất tuyệt vời. Đó là...Hỏi Thổ địa. >_

Tiểu Bạch luôn giấu ta một chuyện.

Sau khi Bạch Bạch rời đi, Tiểu Bạch vẫn tiếp tục tránh né ta, hạn chế tối đa những lần đụng chạm với ta.

Tỷ tỷ bỏ ta đi.

Ca ca lại tránh ta như tránh rắn độc. (À không, ta quả là rắn thật. =_= Nhưng Tiểu Thanh ta không hề có ý hại hắn, hắn tránh làm gì cơ chứ?)

Ta lại cảm thấy mình là con rắn bị ruồng bỏ rồi.

Thế là ta lại rơi vào thời kỳ vò đầu bứt tóc, trầm tư suy nghĩ.

Hai hôm sau, sau hai ngày cực lực hoạt động trí não, bản cô nương đã nghĩ ra một cách rất tuyệt vời. Đó là...

Hỏi Thổ địa. >_

Xà Yêu - Ngọc GiaoTác giả: Ngọc GiaoTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgười viết: Ngọc Giao Những tia nắng cuối ngày trút xuống Tử Trúc phong. Nga My đỉnh sương mù chờn vờn giăng phủ, khi ánh sáng dần dần tắt lịm để nhường chỗ cho bóng đêm vô tận ngự trị, cả rừng trúc càng có vẻ bí hiểm, ghê rợn.  Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện tiếng r*n r* đau đớn. Sâu trong khu rừng, hai con rắn lớn một xanh một trắng đang quấn lấy nhau. Con rắn màu xanh nhỏ hơn  giãy giụa dữ dội, cả người nó phát ra thứ ánh sáng  xanh dịu như ngọc bích, từng lớp da đang dần dần bong ra, ứa máu. Con rắn trắng lớn hơn dùng thân quấn lấy con rắn xanh ấy, ánh mắt nó đen láy, sâu thẳm như giăng đầy sương khói, trong đôi mắt nhỏ dài sắc bén ẩn hiện sự đau lòng. Sau vài khắc, cả người Bạch Xà bỗng  run lên bần bật, một luồng sáng trắng phát ra từ lớp vảy lấp lánh của nó len vào thân rắn xanh mướt kia, làm dịu đi cơn đau xé ruột của Thanh Xà. Bạch Xà dịu dàng dùng chiếc lưỡi đỏ au khẽ khàng l**m l**m lên làn da nóng rát của muội muội, động tác âu yếm trìu mến tựa như đang an ủi vỗ về… Tiểu Bạch luôn giấu ta một chuyện.Sau khi Bạch Bạch rời đi, Tiểu Bạch vẫn tiếp tục tránh né ta, hạn chế tối đa những lần đụng chạm với ta.Tỷ tỷ bỏ ta đi.Ca ca lại tránh ta như tránh rắn độc. (À không, ta quả là rắn thật. =_= Nhưng Tiểu Thanh ta không hề có ý hại hắn, hắn tránh làm gì cơ chứ?)Ta lại cảm thấy mình là con rắn bị ruồng bỏ rồi.Thế là ta lại rơi vào thời kỳ vò đầu bứt tóc, trầm tư suy nghĩ.Hai hôm sau, sau hai ngày cực lực hoạt động trí não, bản cô nương đã nghĩ ra một cách rất tuyệt vời. Đó là...Hỏi Thổ địa. >_

Chương 8: Tiểu Bạch và mùa xuân