Tác giả:

Người viết: Ngọc Giao Những tia nắng cuối ngày trút xuống Tử Trúc phong. Nga My đỉnh sương mù chờn vờn giăng phủ, khi ánh sáng dần dần tắt lịm để nhường chỗ cho bóng đêm vô tận ngự trị, cả rừng trúc càng có vẻ bí hiểm, ghê rợn.  Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện tiếng r*n r* đau đớn. Sâu trong khu rừng, hai con rắn lớn một xanh một trắng đang quấn lấy nhau. Con rắn màu xanh nhỏ hơn  giãy giụa dữ dội, cả người nó phát ra thứ ánh sáng  xanh dịu như ngọc bích, từng lớp da đang dần dần bong ra, ứa máu. Con rắn trắng lớn hơn dùng thân quấn lấy con rắn xanh ấy, ánh mắt nó đen láy, sâu thẳm như giăng đầy sương khói, trong đôi mắt nhỏ dài sắc bén ẩn hiện sự đau lòng. Sau vài khắc, cả người Bạch Xà bỗng  run lên bần bật, một luồng sáng trắng phát ra từ lớp vảy lấp lánh của nó len vào thân rắn xanh mướt kia, làm dịu đi cơn đau xé ruột của Thanh Xà. Bạch Xà dịu dàng dùng chiếc lưỡi đỏ au khẽ khàng l**m l**m lên làn da nóng rát của muội muội, động tác âu yếm trìu mến tựa như đang an ủi vỗ về…

Chương 9: Tiểu Bạch và hòa thượng

Xà Yêu - Ngọc GiaoTác giả: Ngọc GiaoTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgười viết: Ngọc Giao Những tia nắng cuối ngày trút xuống Tử Trúc phong. Nga My đỉnh sương mù chờn vờn giăng phủ, khi ánh sáng dần dần tắt lịm để nhường chỗ cho bóng đêm vô tận ngự trị, cả rừng trúc càng có vẻ bí hiểm, ghê rợn.  Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện tiếng r*n r* đau đớn. Sâu trong khu rừng, hai con rắn lớn một xanh một trắng đang quấn lấy nhau. Con rắn màu xanh nhỏ hơn  giãy giụa dữ dội, cả người nó phát ra thứ ánh sáng  xanh dịu như ngọc bích, từng lớp da đang dần dần bong ra, ứa máu. Con rắn trắng lớn hơn dùng thân quấn lấy con rắn xanh ấy, ánh mắt nó đen láy, sâu thẳm như giăng đầy sương khói, trong đôi mắt nhỏ dài sắc bén ẩn hiện sự đau lòng. Sau vài khắc, cả người Bạch Xà bỗng  run lên bần bật, một luồng sáng trắng phát ra từ lớp vảy lấp lánh của nó len vào thân rắn xanh mướt kia, làm dịu đi cơn đau xé ruột của Thanh Xà. Bạch Xà dịu dàng dùng chiếc lưỡi đỏ au khẽ khàng l**m l**m lên làn da nóng rát của muội muội, động tác âu yếm trìu mến tựa như đang an ủi vỗ về… *Chú ý: Chương dưới đây có cảnh H, các bạn 16- cân nhắc trước khi đọc, người viết không chịu trách nhiệm trả lại tâm hồn trong sáng cho các bạn đâu nha.:v________Tiểu  Bạch nắm tay ta lại, di chuyển xuống dưới, chạm phải một vật gì đó, dài, to, c**ng c*ng và nóng bỏng tay. Ta hơi hoảng, rụt tay lại. Tiểu Bạch thoáng không hài lòng, ủy khuất thở dài:" Thanh nhi... Ca ca khó chịu... Ca ca cần Thanh nhi..."Ta rất rối loạn. Ta không trông thấy gì cả, cũng không biết phải làm gì, nghe thấy giọng Tiểu Bạch có vẻ khó chịu, ta liền lo lắng hỏi:"Tiểu Bạch... Huynh không sao chứ? Huynh cần muội làm gì?"Sau đó, ta lại nghe thấy Tiểu Bạch khẽ cười, hắn gục vào cổ ta, nhỏ giọng nói:"Làm sao bây giờ? Ca ca thật muốn nuốt luôn Thanh nhi vào bụng..."Hơi thở của hắn nóng rực, phả vào cổ ta, khiến cả người ta nhũn ra. Nghe Tiểu Bạch nói vậy, ta vội sợ hãi hỏi:"Tiểu Bạch muốn ăn muội sao?"Hu hu, chẳng phải Tiểu Bạch ăn chay sao?  Tiểu Bạch đói quá muốn đem ta làm thịt, làm sao bây giờ? (T. T)Ta cố quẫy người, nhưng cả người chẳng biết bị hắn sử dụng loại chú nào khiến cho không thể nhúc nhích. Ta chỉ biết khóc xin:"Tiểu Bạch, đừng ăn muội, muội xuống núi tìm gà rừng thỏ rừng cho huynh ăn, được không?"Tiểu Bạch khẽ nhéo nhéo chóp mũi ta, thì thầm nói:"Nhưng ca ca chỉ muốn ăn Thanh nhi, làm sao đây?"Tiểu Bạch lại dán lên người ta, lưỡi hắn lướt từ trán xuống môi ta, l**m l**m mấy cái, lại trườn xuống nữa, xuống nữa... Ta cảm thấy như cả sinh mạng của mình đều đặt trên chiếc lưỡi của hắn, theo nó mà lên thiên đàng, xuống địa ngục. Cuối cùng, hắn dừng lại ở ngực ta, khẽ dỗ:"Thanh nhi ngoan... Để ca ca ăn một chút nào... Ngoan thì mới không đau..."Nói đoạn, chiếc lưỡi ấy đã cuốn lấy chỗ mềm mại trước ngực ta, ban đầu chỉ là khe khẽ l**m láp như nếm thử món khai vị, sau đó càng lúc càng mãnh liệt tựa hồ muốn m*t ra sữa từ nơi ấy.  Hu hu, Tiểu Bạch muốn uống sữa có thể tìm con bò tinh ở hang động Thanh Ngưu cách đây ba trăm dặm mà! Thanh Thanh ta dù có ăn cỏ cũng không thể có sữa cho hắn uống! (>_

*Chú ý: Chương dưới đây có cảnh H, các bạn 16- cân nhắc trước khi đọc, người viết không chịu trách nhiệm trả lại tâm hồn trong sáng cho các bạn đâu nha.:v

________

Tiểu  Bạch nắm tay ta lại, di chuyển xuống dưới, chạm phải một vật gì đó, dài, to, c**ng c*ng và nóng bỏng tay. Ta hơi hoảng, rụt tay lại. Tiểu Bạch thoáng không hài lòng, ủy khuất thở dài:

" Thanh nhi... Ca ca khó chịu... Ca ca cần Thanh nhi..."

Ta rất rối loạn. Ta không trông thấy gì cả, cũng không biết phải làm gì, nghe thấy giọng Tiểu Bạch có vẻ khó chịu, ta liền lo lắng hỏi:

"Tiểu Bạch... Huynh không sao chứ? Huynh cần muội làm gì?"

Sau đó, ta lại nghe thấy Tiểu Bạch khẽ cười, hắn gục vào cổ ta, nhỏ giọng nói:

"Làm sao bây giờ? Ca ca thật muốn nuốt luôn Thanh nhi vào bụng..."

Hơi thở của hắn nóng rực, phả vào cổ ta, khiến cả người ta nhũn ra. Nghe Tiểu Bạch nói vậy, ta vội sợ hãi hỏi:

"Tiểu Bạch muốn ăn muội sao?"

Hu hu, chẳng phải Tiểu Bạch ăn chay sao?  Tiểu Bạch đói quá muốn đem ta làm thịt, làm sao bây giờ? (T. T)

Ta cố quẫy người, nhưng cả người chẳng biết bị hắn sử dụng loại chú nào khiến cho không thể nhúc nhích. Ta chỉ biết khóc xin:

"Tiểu Bạch, đừng ăn muội, muội xuống núi tìm gà rừng thỏ rừng cho huynh ăn, được không?"

Tiểu Bạch khẽ nhéo nhéo chóp mũi ta, thì thầm nói:

"Nhưng ca ca chỉ muốn ăn Thanh nhi, làm sao đây?"

Tiểu Bạch lại dán lên người ta, lưỡi hắn lướt từ trán xuống môi ta, l**m l**m mấy cái, lại trườn xuống nữa, xuống nữa... Ta cảm thấy như cả sinh mạng của mình đều đặt trên chiếc lưỡi của hắn, theo nó mà lên thiên đàng, xuống địa ngục. Cuối cùng, hắn dừng lại ở ngực ta, khẽ dỗ:

"Thanh nhi ngoan... Để ca ca ăn một chút nào... Ngoan thì mới không đau..."

Nói đoạn, chiếc lưỡi ấy đã cuốn lấy chỗ mềm mại trước ngực ta, ban đầu chỉ là khe khẽ l**m láp như nếm thử món khai vị, sau đó càng lúc càng mãnh liệt tựa hồ muốn m*t ra sữa từ nơi ấy.  

Hu hu, Tiểu Bạch muốn uống sữa có thể tìm con bò tinh ở hang động Thanh Ngưu cách đây ba trăm dặm mà! Thanh Thanh ta dù có ăn cỏ cũng không thể có sữa cho hắn uống! (>_

Xà Yêu - Ngọc GiaoTác giả: Ngọc GiaoTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNgười viết: Ngọc Giao Những tia nắng cuối ngày trút xuống Tử Trúc phong. Nga My đỉnh sương mù chờn vờn giăng phủ, khi ánh sáng dần dần tắt lịm để nhường chỗ cho bóng đêm vô tận ngự trị, cả rừng trúc càng có vẻ bí hiểm, ghê rợn.  Trong không gian bỗng nhiên xuất hiện tiếng r*n r* đau đớn. Sâu trong khu rừng, hai con rắn lớn một xanh một trắng đang quấn lấy nhau. Con rắn màu xanh nhỏ hơn  giãy giụa dữ dội, cả người nó phát ra thứ ánh sáng  xanh dịu như ngọc bích, từng lớp da đang dần dần bong ra, ứa máu. Con rắn trắng lớn hơn dùng thân quấn lấy con rắn xanh ấy, ánh mắt nó đen láy, sâu thẳm như giăng đầy sương khói, trong đôi mắt nhỏ dài sắc bén ẩn hiện sự đau lòng. Sau vài khắc, cả người Bạch Xà bỗng  run lên bần bật, một luồng sáng trắng phát ra từ lớp vảy lấp lánh của nó len vào thân rắn xanh mướt kia, làm dịu đi cơn đau xé ruột của Thanh Xà. Bạch Xà dịu dàng dùng chiếc lưỡi đỏ au khẽ khàng l**m l**m lên làn da nóng rát của muội muội, động tác âu yếm trìu mến tựa như đang an ủi vỗ về… *Chú ý: Chương dưới đây có cảnh H, các bạn 16- cân nhắc trước khi đọc, người viết không chịu trách nhiệm trả lại tâm hồn trong sáng cho các bạn đâu nha.:v________Tiểu  Bạch nắm tay ta lại, di chuyển xuống dưới, chạm phải một vật gì đó, dài, to, c**ng c*ng và nóng bỏng tay. Ta hơi hoảng, rụt tay lại. Tiểu Bạch thoáng không hài lòng, ủy khuất thở dài:" Thanh nhi... Ca ca khó chịu... Ca ca cần Thanh nhi..."Ta rất rối loạn. Ta không trông thấy gì cả, cũng không biết phải làm gì, nghe thấy giọng Tiểu Bạch có vẻ khó chịu, ta liền lo lắng hỏi:"Tiểu Bạch... Huynh không sao chứ? Huynh cần muội làm gì?"Sau đó, ta lại nghe thấy Tiểu Bạch khẽ cười, hắn gục vào cổ ta, nhỏ giọng nói:"Làm sao bây giờ? Ca ca thật muốn nuốt luôn Thanh nhi vào bụng..."Hơi thở của hắn nóng rực, phả vào cổ ta, khiến cả người ta nhũn ra. Nghe Tiểu Bạch nói vậy, ta vội sợ hãi hỏi:"Tiểu Bạch muốn ăn muội sao?"Hu hu, chẳng phải Tiểu Bạch ăn chay sao?  Tiểu Bạch đói quá muốn đem ta làm thịt, làm sao bây giờ? (T. T)Ta cố quẫy người, nhưng cả người chẳng biết bị hắn sử dụng loại chú nào khiến cho không thể nhúc nhích. Ta chỉ biết khóc xin:"Tiểu Bạch, đừng ăn muội, muội xuống núi tìm gà rừng thỏ rừng cho huynh ăn, được không?"Tiểu Bạch khẽ nhéo nhéo chóp mũi ta, thì thầm nói:"Nhưng ca ca chỉ muốn ăn Thanh nhi, làm sao đây?"Tiểu Bạch lại dán lên người ta, lưỡi hắn lướt từ trán xuống môi ta, l**m l**m mấy cái, lại trườn xuống nữa, xuống nữa... Ta cảm thấy như cả sinh mạng của mình đều đặt trên chiếc lưỡi của hắn, theo nó mà lên thiên đàng, xuống địa ngục. Cuối cùng, hắn dừng lại ở ngực ta, khẽ dỗ:"Thanh nhi ngoan... Để ca ca ăn một chút nào... Ngoan thì mới không đau..."Nói đoạn, chiếc lưỡi ấy đã cuốn lấy chỗ mềm mại trước ngực ta, ban đầu chỉ là khe khẽ l**m láp như nếm thử món khai vị, sau đó càng lúc càng mãnh liệt tựa hồ muốn m*t ra sữa từ nơi ấy.  Hu hu, Tiểu Bạch muốn uống sữa có thể tìm con bò tinh ở hang động Thanh Ngưu cách đây ba trăm dặm mà! Thanh Thanh ta dù có ăn cỏ cũng không thể có sữa cho hắn uống! (>_

Chương 9: Tiểu Bạch và hòa thượng