Một đêm hỗn loạn. Màn đêm u tối, gió thổi lạnh lẽo, một màu đen tuyệt vọng, bao phủ lên bầu không khí ưu thương. Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nàng công chúa cao cao tại thượng của một phút trước. Cô giống như một đóa dạ lan hương nở rộ trong đêm, chưa kịp được người khác tán thưởng đã tàn lụi trong gió lạnh của màn đêm. Mà người đàn ông đẹp trai ôm lấy “cô bé lọ lem” yếu đuối mà anh ta yêu, hung hăng đẩy cô xuống đất, cũng giống như vứt một mảnh chân tình cô dâng cho anh ta xuống mặt đất, tùy ý chà đạp. Tất cả mọi người đều cảm thán: Nhìn xem, cô bé lọ lem và hoàng tử thật hạnh phúc! Bọn họ thật xứng đôi. Công chúa xấu xa rốt cuộc cũng gặp báo ứng. Nhưng, hoàn hoàn không có ai hỏi rằng, công chúa có đau lòng không, có thật sự có lỗi hay không... Chẳng qua cô chỉ yêu một người đàn ông, theo đuổi giấc mơ tìm kiếm hoàng tử mà bất kì cô gái nào cũng từng có... Trên TV công chúa…

Chương 242: Sự kiện ảnh nóng 7

Cực Sủng Đệ Nhất Phu NhânTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột đêm hỗn loạn. Màn đêm u tối, gió thổi lạnh lẽo, một màu đen tuyệt vọng, bao phủ lên bầu không khí ưu thương. Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nàng công chúa cao cao tại thượng của một phút trước. Cô giống như một đóa dạ lan hương nở rộ trong đêm, chưa kịp được người khác tán thưởng đã tàn lụi trong gió lạnh của màn đêm. Mà người đàn ông đẹp trai ôm lấy “cô bé lọ lem” yếu đuối mà anh ta yêu, hung hăng đẩy cô xuống đất, cũng giống như vứt một mảnh chân tình cô dâng cho anh ta xuống mặt đất, tùy ý chà đạp. Tất cả mọi người đều cảm thán: Nhìn xem, cô bé lọ lem và hoàng tử thật hạnh phúc! Bọn họ thật xứng đôi. Công chúa xấu xa rốt cuộc cũng gặp báo ứng. Nhưng, hoàn hoàn không có ai hỏi rằng, công chúa có đau lòng không, có thật sự có lỗi hay không... Chẳng qua cô chỉ yêu một người đàn ông, theo đuổi giấc mơ tìm kiếm hoàng tử mà bất kì cô gái nào cũng từng có... Trên TV công chúa… Trọng lượng toàn thân Lan San đều rơi vào người Minh Dạ, cô nghĩ ỷ lại vào anh như vậy, thật tốt.Giọng nói Minh Dạ vang lên, giống như đang lẩm bẩm: "San San, thật là khó chịu em biết không... cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, dường như tim bị người ta lấy đi...”Lan San muốn xoay người, lại bị Minh Dạ giữ chặt, không nhìn thấy gương mặt anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cô chưa từng thấy Minh Dạ như vậy bao giờ, nếu như không xảy ra chuyện gì, một người kiên cường như anh sao có thể có bộ dạng như vậy chứ."Minh Dạ, đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói cho tôi biêt đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn tôi sốt ruột chết sao?"Lan San nóng nảy muốn đẩy tay Minh Dạ ra, nhưng vừa chạm tới liền cảm thấy ướt át, còn có chút khác lạ.Lan San nghi ngờ giơ tay lên, dưới ánh đèn lờ mờ, lại thấy rõ lòng bàn tay mình là một màu đỏ ngầu, cô gấp đến mức giọng nói cũng run rẩy: "Minh Dạ... anh, trên tay anh?"Vết thương trên tay Minh Dạ không lớn, nhưng lại rất nhiều, lúc đầu đã ngừng chảy máu rồi, nhưng sau khi dùng sức ôm lấy cô, vết thương trên tay lập tức nứt ra.Lan San sững sờ trong chốc lát, dùng sức cầm lấy tay Minh Dạ, nhìn thấy tay anh be bét là máu, thật nhiều mảnh dăm ghim vào tay anh, vô cùng dọa người.Lan San đau lòng cùng lo lắng, quát to: "Anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương thành như vậy?"Minh Dạ nhìn cô đau lòng vì anh, lo lắng cho anh, tất cả đều là thật, trong tim giống như đang dần dần được chữa trị.Hoặc, cho dù là cô đang gạt anh, anh cũng tình nguyện.Giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt đang tức giận của Lan San, cưng chiều nói: "San San... không có việc gì, không đau!"Viền mắt Lan San đỏ hoe, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, lạch tạch rơi xuống chỗ bị thương trên tay anh.Nắm lấy tay anh, nghiêm khắc lau đi nước mắt trên mặt, cắn môi oán hận nói: "Ngồi im đây cho tôi, không cho phép nhúc nhích!"Minh Dạ lại nắm lấy tay cô, không muốn để cô đứng dậy: "San San...”Lan San khẽ quát: "Đừng gọi tôi, tôi đang rất tức giận!". Cô ở nhà đợi anh cả một ngày, anh lại đi tới tận khuya mới về...

Trọng lượng toàn thân Lan San đều rơi vào người Minh Dạ, cô nghĩ ỷ lại vào anh như vậy, thật tốt.

Giọng nói Minh Dạ vang lên, giống như đang lẩm bẩm: "San San, thật là khó chịu em biết không... cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, dường như tim bị người ta lấy đi...”

Lan San muốn xoay người, lại bị Minh Dạ giữ chặt, không nhìn thấy gương mặt anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cô chưa từng thấy Minh Dạ như vậy bao giờ, nếu như không xảy ra chuyện gì, một người kiên cường như anh sao có thể có bộ dạng như vậy chứ.

"Minh Dạ, đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói cho tôi biêt đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn tôi sốt ruột chết sao?"

Lan San nóng nảy muốn đẩy tay Minh Dạ ra, nhưng vừa chạm tới liền cảm thấy ướt át, còn có chút khác lạ.

Lan San nghi ngờ giơ tay lên, dưới ánh đèn lờ mờ, lại thấy rõ lòng bàn tay mình là một màu đỏ ngầu, cô gấp đến mức giọng nói cũng run rẩy: "Minh Dạ... anh, trên tay anh?"

Vết thương trên tay Minh Dạ không lớn, nhưng lại rất nhiều, lúc đầu đã ngừng chảy máu rồi, nhưng sau khi dùng sức ôm lấy cô, vết thương trên tay lập tức nứt ra.

Lan San sững sờ trong chốc lát, dùng sức cầm lấy tay Minh Dạ, nhìn thấy tay anh be bét là máu, thật nhiều mảnh dăm ghim vào tay anh, vô cùng dọa người.

Lan San đau lòng cùng lo lắng, quát to: "Anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương thành như vậy?"

Minh Dạ nhìn cô đau lòng vì anh, lo lắng cho anh, tất cả đều là thật, trong tim giống như đang dần dần được chữa trị.

Hoặc, cho dù là cô đang gạt anh, anh cũng tình nguyện.

Giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt đang tức giận của Lan San, cưng chiều nói: "San San... không có việc gì, không đau!"

Viền mắt Lan San đỏ hoe, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, lạch tạch rơi xuống chỗ bị thương trên tay anh.

Nắm lấy tay anh, nghiêm khắc lau đi nước mắt trên mặt, cắn môi oán hận nói: "Ngồi im đây cho tôi, không cho phép nhúc nhích!"

Minh Dạ lại nắm lấy tay cô, không muốn để cô đứng dậy: "San San...”

Lan San khẽ quát: "Đừng gọi tôi, tôi đang rất tức giận!". Cô ở nhà đợi anh cả một ngày, anh lại đi tới tận khuya mới về...

Cực Sủng Đệ Nhất Phu NhânTác giả: Thập Nguyệt SơTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhMột đêm hỗn loạn. Màn đêm u tối, gió thổi lạnh lẽo, một màu đen tuyệt vọng, bao phủ lên bầu không khí ưu thương. Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ, lớp trang điểm tỉ mỉ trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một nàng công chúa cao cao tại thượng của một phút trước. Cô giống như một đóa dạ lan hương nở rộ trong đêm, chưa kịp được người khác tán thưởng đã tàn lụi trong gió lạnh của màn đêm. Mà người đàn ông đẹp trai ôm lấy “cô bé lọ lem” yếu đuối mà anh ta yêu, hung hăng đẩy cô xuống đất, cũng giống như vứt một mảnh chân tình cô dâng cho anh ta xuống mặt đất, tùy ý chà đạp. Tất cả mọi người đều cảm thán: Nhìn xem, cô bé lọ lem và hoàng tử thật hạnh phúc! Bọn họ thật xứng đôi. Công chúa xấu xa rốt cuộc cũng gặp báo ứng. Nhưng, hoàn hoàn không có ai hỏi rằng, công chúa có đau lòng không, có thật sự có lỗi hay không... Chẳng qua cô chỉ yêu một người đàn ông, theo đuổi giấc mơ tìm kiếm hoàng tử mà bất kì cô gái nào cũng từng có... Trên TV công chúa… Trọng lượng toàn thân Lan San đều rơi vào người Minh Dạ, cô nghĩ ỷ lại vào anh như vậy, thật tốt.Giọng nói Minh Dạ vang lên, giống như đang lẩm bẩm: "San San, thật là khó chịu em biết không... cả đời tôi chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, dường như tim bị người ta lấy đi...”Lan San muốn xoay người, lại bị Minh Dạ giữ chặt, không nhìn thấy gương mặt anh, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cô chưa từng thấy Minh Dạ như vậy bao giờ, nếu như không xảy ra chuyện gì, một người kiên cường như anh sao có thể có bộ dạng như vậy chứ."Minh Dạ, đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói cho tôi biêt đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn tôi sốt ruột chết sao?"Lan San nóng nảy muốn đẩy tay Minh Dạ ra, nhưng vừa chạm tới liền cảm thấy ướt át, còn có chút khác lạ.Lan San nghi ngờ giơ tay lên, dưới ánh đèn lờ mờ, lại thấy rõ lòng bàn tay mình là một màu đỏ ngầu, cô gấp đến mức giọng nói cũng run rẩy: "Minh Dạ... anh, trên tay anh?"Vết thương trên tay Minh Dạ không lớn, nhưng lại rất nhiều, lúc đầu đã ngừng chảy máu rồi, nhưng sau khi dùng sức ôm lấy cô, vết thương trên tay lập tức nứt ra.Lan San sững sờ trong chốc lát, dùng sức cầm lấy tay Minh Dạ, nhìn thấy tay anh be bét là máu, thật nhiều mảnh dăm ghim vào tay anh, vô cùng dọa người.Lan San đau lòng cùng lo lắng, quát to: "Anh nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bị thương thành như vậy?"Minh Dạ nhìn cô đau lòng vì anh, lo lắng cho anh, tất cả đều là thật, trong tim giống như đang dần dần được chữa trị.Hoặc, cho dù là cô đang gạt anh, anh cũng tình nguyện.Giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt đang tức giận của Lan San, cưng chiều nói: "San San... không có việc gì, không đau!"Viền mắt Lan San đỏ hoe, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, lạch tạch rơi xuống chỗ bị thương trên tay anh.Nắm lấy tay anh, nghiêm khắc lau đi nước mắt trên mặt, cắn môi oán hận nói: "Ngồi im đây cho tôi, không cho phép nhúc nhích!"Minh Dạ lại nắm lấy tay cô, không muốn để cô đứng dậy: "San San...”Lan San khẽ quát: "Đừng gọi tôi, tôi đang rất tức giận!". Cô ở nhà đợi anh cả một ngày, anh lại đi tới tận khuya mới về...

Chương 242: Sự kiện ảnh nóng 7