Tác giả:

Từ trên taxi, một cô gái nhẹ nhàng bước xuống, cô chỉ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản cũng chẳng phải hàng hiệu nổi tiếng gì lắm, nhưng chỉ với khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh tế, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn trong gió cũng đủ để hấp dẫn bao ánh nhìn. Châu Lộ Lộ tiến vào quán cà phê, lia mắt nhìn khắp nơi rất nhanh liền tìm thấy người cô muốn tìm. Một người đàn ông tuấn tú, com-lê đen hào nhoáng đang chăm chú nhìn ra ngoài đường phố. Đúng như lời Trương Ngọc Lai nói, rất khá. Châu Lộ Lộ cất bước đi tới. Người đàn ông nọ cũng phát hiện cô, lịch sự đứng dậy, mỉm cười. “Cô là cô Châu phải không? Tôi là Ngô Cẩn Huyền.” “Chào anh.” Châu Lộ Lộ gật đầu, “Nghe danh đã lâu.” Ngô Cẩn Huyền bật cười: “Mời ngồi.” “Cám ơn!” “Cô muốn uống gì?” “Cho tôi một ly nước cam.” Anh ta thay cô gọi một ly nước cam, chờ phục vụ rời đi, Ngô Cẩn Huyền mới nói: “Cô thật giống như trong tưởng tượng của tôi. Rất xinh đẹp!” Châu Lộ Lộ mỉm cười: “Anh thật biết nói chuyện.” “Tôi là nói thật lòng.” Trò…

Truyện chữ