Từ trên taxi, một cô gái nhẹ nhàng bước xuống, cô chỉ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản cũng chẳng phải hàng hiệu nổi tiếng gì lắm, nhưng chỉ với khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh tế, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn trong gió cũng đủ để hấp dẫn bao ánh nhìn. Châu Lộ Lộ tiến vào quán cà phê, lia mắt nhìn khắp nơi rất nhanh liền tìm thấy người cô muốn tìm. Một người đàn ông tuấn tú, com-lê đen hào nhoáng đang chăm chú nhìn ra ngoài đường phố. Đúng như lời Trương Ngọc Lai nói, rất khá. Châu Lộ Lộ cất bước đi tới. Người đàn ông nọ cũng phát hiện cô, lịch sự đứng dậy, mỉm cười. “Cô là cô Châu phải không? Tôi là Ngô Cẩn Huyền.” “Chào anh.” Châu Lộ Lộ gật đầu, “Nghe danh đã lâu.” Ngô Cẩn Huyền bật cười: “Mời ngồi.” “Cám ơn!” “Cô muốn uống gì?” “Cho tôi một ly nước cam.” Anh ta thay cô gọi một ly nước cam, chờ phục vụ rời đi, Ngô Cẩn Huyền mới nói: “Cô thật giống như trong tưởng tượng của tôi. Rất xinh đẹp!” Châu Lộ Lộ mỉm cười: “Anh thật biết nói chuyện.” “Tôi là nói thật lòng.” Trò…
Chương 41: Xin lỗi đã em đợi lâu
Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Điệp CửuTruyện Ngôn TìnhTừ trên taxi, một cô gái nhẹ nhàng bước xuống, cô chỉ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản cũng chẳng phải hàng hiệu nổi tiếng gì lắm, nhưng chỉ với khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh tế, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn trong gió cũng đủ để hấp dẫn bao ánh nhìn. Châu Lộ Lộ tiến vào quán cà phê, lia mắt nhìn khắp nơi rất nhanh liền tìm thấy người cô muốn tìm. Một người đàn ông tuấn tú, com-lê đen hào nhoáng đang chăm chú nhìn ra ngoài đường phố. Đúng như lời Trương Ngọc Lai nói, rất khá. Châu Lộ Lộ cất bước đi tới. Người đàn ông nọ cũng phát hiện cô, lịch sự đứng dậy, mỉm cười. “Cô là cô Châu phải không? Tôi là Ngô Cẩn Huyền.” “Chào anh.” Châu Lộ Lộ gật đầu, “Nghe danh đã lâu.” Ngô Cẩn Huyền bật cười: “Mời ngồi.” “Cám ơn!” “Cô muốn uống gì?” “Cho tôi một ly nước cam.” Anh ta thay cô gọi một ly nước cam, chờ phục vụ rời đi, Ngô Cẩn Huyền mới nói: “Cô thật giống như trong tưởng tượng của tôi. Rất xinh đẹp!” Châu Lộ Lộ mỉm cười: “Anh thật biết nói chuyện.” “Tôi là nói thật lòng.” Trò… “Vậy thì nghe cho rõ đây, lấy chồng ngay lập tức cho mẹ!”Châu Lộ Lộ đầu tiên là bị dọa đến đơ người, sau đó lập tức chối đay đảy: “Mẹ, lấy chồng mà mẹ nói cứ như đi chợ mua rau ấy.”Cô về ăn tết chứ có phải về để bị ép cưới đâu.“Ba, Mạnh Trường, hai người mau khuyên mẹ đi, chuyện chung thân đại sự đâu thể nói cưới là cưới ngay được.”Mà sao Đường Vũ không nói gì thế nhỉ.Bị mẹ già dọa đến quên mất rằng, còn một người nữa đang đứng ở đây đấy: “ Phải rồi, Đường Vũ, anh cũng nói gì đi.”Ba Châu ho nhẹ một tiếng nói: “Mẹ nó bình tĩnh đã, tết nhất con gái mới về được một lần, ngồi xuống từ từ nói chuyện.”“Ông nói cái gì?”“Tôi nói bà nói cái gì cũng đúng, Lộ Lộ, con mau nghe lời mẹ, đừng có cãi, mẹ con đã nói sai cái gì bao giờ đâu.”Mẹ Châu gật đầu tỏ vẻ hài lòng.Châu Lộ Lộ: “…”Đường Vũ: “…”Mạnh Trường: Sớm đã quen rồi!Được rồi, Cô quên mất rằng tôn chỉ “Vợ luôn luôn đúng” của ba ba vĩ đại nhà cô…“Mẹ, ít nhất cũng phải tôn trọng quyết định của người trong cuộc chứ!”“Người trong cuộc chứ gì, được rồi.”Châu Lộ Lộ đưa tay vuốt ngực, thở phào một cái, ơn trời, cuối cùng ma ma đại nhân cũng chịu nghe lời rồi.“Đường Vũ, cháu nghĩ thế nào?”Ai đó vừa mới thở phào, giật mình một cái, vội vàng nhìn sang.Đúng lúc Đường Vũ cũng nhìn lại, gửi cho cô một ánh mắt ‘an tâm’. Chớp mắt ba lần, vẫn cứ là ánh mắt ấy, mà sao cô lại thấy bất an kì lạ.Đường Vũ dùng khẩu hình nói với cô: Đừng lo, sau đó đối diện với ánh nhìn của mẹ Châu: “Lời trưởng bối, cháu xin nghe theo!”What?! Đúng là tên dân đen bất chính mà!!!Việc đám cưới cứ thế được quyết định, còn người trong cuộc còn lại là cô thì… quên đi, trông chờ vào việc ma ma đại nhân cho cô quyền phát ngôn thì đá cũng có thể nở hoa rồi.Ngay cả cha mẹ đằng trai cũng đã liên hệ xong xuôi, chờ vài ngày nữa sẽ gặp mặt chọn ngày, mẹ cô thì cười đến không thấy tổ quốc, cứ như đuổi được một kẻ đáng ghét ra khỏi nhà vậy.Cô chỉ còn biết bất lực nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể làm được gì. Bây giờ ngất có còn kịp không???
“Vậy thì nghe cho rõ đây, lấy chồng ngay lập tức cho mẹ!”
Châu Lộ Lộ đầu tiên là bị dọa đến đơ người, sau đó lập tức chối đay đảy: “Mẹ, lấy chồng mà mẹ nói cứ như đi chợ mua rau ấy.”
Cô về ăn tết chứ có phải về để bị ép cưới đâu.
“Ba, Mạnh Trường, hai người mau khuyên mẹ đi, chuyện chung thân đại sự đâu thể nói cưới là cưới ngay được.”
Mà sao Đường Vũ không nói gì thế nhỉ.
Bị mẹ già dọa đến quên mất rằng, còn một người nữa đang đứng ở đây đấy: “ Phải rồi, Đường Vũ, anh cũng nói gì đi.”
Ba Châu ho nhẹ một tiếng nói: “Mẹ nó bình tĩnh đã, tết nhất con gái mới về được một lần, ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
“Ông nói cái gì?”
“Tôi nói bà nói cái gì cũng đúng, Lộ Lộ, con mau nghe lời mẹ, đừng có cãi, mẹ con đã nói sai cái gì bao giờ đâu.”
Mẹ Châu gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Châu Lộ Lộ: “…”
Đường Vũ: “…”
Mạnh Trường: Sớm đã quen rồi!
Được rồi, Cô quên mất rằng tôn chỉ “Vợ luôn luôn đúng” của ba ba vĩ đại nhà cô…
“Mẹ, ít nhất cũng phải tôn trọng quyết định của người trong cuộc chứ!”
“Người trong cuộc chứ gì, được rồi.”
Châu Lộ Lộ đưa tay vuốt ngực, thở phào một cái, ơn trời, cuối cùng ma ma đại nhân cũng chịu nghe lời rồi.
“Đường Vũ, cháu nghĩ thế nào?”
Ai đó vừa mới thở phào, giật mình một cái, vội vàng nhìn sang.
Đúng lúc Đường Vũ cũng nhìn lại, gửi cho cô một ánh mắt ‘an tâm’. Chớp mắt ba lần, vẫn cứ là ánh mắt ấy, mà sao cô lại thấy bất an kì lạ.
Đường Vũ dùng khẩu hình nói với cô: Đừng lo, sau đó đối diện với ánh nhìn của mẹ Châu: “Lời trưởng bối, cháu xin nghe theo!”
What?! Đúng là tên dân đen bất chính mà!!!
Việc đám cưới cứ thế được quyết định, còn người trong cuộc còn lại là cô thì… quên đi, trông chờ vào việc ma ma đại nhân cho cô quyền phát ngôn thì đá cũng có thể nở hoa rồi.
Ngay cả cha mẹ đằng trai cũng đã liên hệ xong xuôi, chờ vài ngày nữa sẽ gặp mặt chọn ngày, mẹ cô thì cười đến không thấy tổ quốc, cứ như đuổi được một kẻ đáng ghét ra khỏi nhà vậy.
Cô chỉ còn biết bất lực nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể làm được gì. Bây giờ ngất có còn kịp không???
Thỏ Đại Nhân Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Điệp CửuTruyện Ngôn TìnhTừ trên taxi, một cô gái nhẹ nhàng bước xuống, cô chỉ mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đơn giản cũng chẳng phải hàng hiệu nổi tiếng gì lắm, nhưng chỉ với khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh tế, mái tóc dài bồng bềnh uốn lượn trong gió cũng đủ để hấp dẫn bao ánh nhìn. Châu Lộ Lộ tiến vào quán cà phê, lia mắt nhìn khắp nơi rất nhanh liền tìm thấy người cô muốn tìm. Một người đàn ông tuấn tú, com-lê đen hào nhoáng đang chăm chú nhìn ra ngoài đường phố. Đúng như lời Trương Ngọc Lai nói, rất khá. Châu Lộ Lộ cất bước đi tới. Người đàn ông nọ cũng phát hiện cô, lịch sự đứng dậy, mỉm cười. “Cô là cô Châu phải không? Tôi là Ngô Cẩn Huyền.” “Chào anh.” Châu Lộ Lộ gật đầu, “Nghe danh đã lâu.” Ngô Cẩn Huyền bật cười: “Mời ngồi.” “Cám ơn!” “Cô muốn uống gì?” “Cho tôi một ly nước cam.” Anh ta thay cô gọi một ly nước cam, chờ phục vụ rời đi, Ngô Cẩn Huyền mới nói: “Cô thật giống như trong tưởng tượng của tôi. Rất xinh đẹp!” Châu Lộ Lộ mỉm cười: “Anh thật biết nói chuyện.” “Tôi là nói thật lòng.” Trò… “Vậy thì nghe cho rõ đây, lấy chồng ngay lập tức cho mẹ!”Châu Lộ Lộ đầu tiên là bị dọa đến đơ người, sau đó lập tức chối đay đảy: “Mẹ, lấy chồng mà mẹ nói cứ như đi chợ mua rau ấy.”Cô về ăn tết chứ có phải về để bị ép cưới đâu.“Ba, Mạnh Trường, hai người mau khuyên mẹ đi, chuyện chung thân đại sự đâu thể nói cưới là cưới ngay được.”Mà sao Đường Vũ không nói gì thế nhỉ.Bị mẹ già dọa đến quên mất rằng, còn một người nữa đang đứng ở đây đấy: “ Phải rồi, Đường Vũ, anh cũng nói gì đi.”Ba Châu ho nhẹ một tiếng nói: “Mẹ nó bình tĩnh đã, tết nhất con gái mới về được một lần, ngồi xuống từ từ nói chuyện.”“Ông nói cái gì?”“Tôi nói bà nói cái gì cũng đúng, Lộ Lộ, con mau nghe lời mẹ, đừng có cãi, mẹ con đã nói sai cái gì bao giờ đâu.”Mẹ Châu gật đầu tỏ vẻ hài lòng.Châu Lộ Lộ: “…”Đường Vũ: “…”Mạnh Trường: Sớm đã quen rồi!Được rồi, Cô quên mất rằng tôn chỉ “Vợ luôn luôn đúng” của ba ba vĩ đại nhà cô…“Mẹ, ít nhất cũng phải tôn trọng quyết định của người trong cuộc chứ!”“Người trong cuộc chứ gì, được rồi.”Châu Lộ Lộ đưa tay vuốt ngực, thở phào một cái, ơn trời, cuối cùng ma ma đại nhân cũng chịu nghe lời rồi.“Đường Vũ, cháu nghĩ thế nào?”Ai đó vừa mới thở phào, giật mình một cái, vội vàng nhìn sang.Đúng lúc Đường Vũ cũng nhìn lại, gửi cho cô một ánh mắt ‘an tâm’. Chớp mắt ba lần, vẫn cứ là ánh mắt ấy, mà sao cô lại thấy bất an kì lạ.Đường Vũ dùng khẩu hình nói với cô: Đừng lo, sau đó đối diện với ánh nhìn của mẹ Châu: “Lời trưởng bối, cháu xin nghe theo!”What?! Đúng là tên dân đen bất chính mà!!!Việc đám cưới cứ thế được quyết định, còn người trong cuộc còn lại là cô thì… quên đi, trông chờ vào việc ma ma đại nhân cho cô quyền phát ngôn thì đá cũng có thể nở hoa rồi.Ngay cả cha mẹ đằng trai cũng đã liên hệ xong xuôi, chờ vài ngày nữa sẽ gặp mặt chọn ngày, mẹ cô thì cười đến không thấy tổ quốc, cứ như đuổi được một kẻ đáng ghét ra khỏi nhà vậy.Cô chỉ còn biết bất lực nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể làm được gì. Bây giờ ngất có còn kịp không???