Ban đêm. Ánh đèn màu vỏ quýt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ gian phòng kiều diễm. Tiếng nam nữ th* d*c xen lẫn trong căn phòng bịt kín. Trên giường lớn màu trắng mềm mại. Mắt cá chân cô dựng trên vai anh. Thủy Miểu Miểu mơ mơ màng màng, thấy không rõ mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được anh cường tráng, tràn ngập năng lực mạnh mẽ. Ánh mắt rơi vào bụng của anh, ngoại trừ bên ngoài tráng kiện, loáng thoáng nhìn thấy có cái bớt hình ngọn lửa Hỏa Vân. Cái bớt kia hiện lên mơ màng trong đầu, biến thành ngọn lửa hừng hực, đẩy cô vào đám mây. Sau khi tiến lên, chậm rãi hạ xuống, gương mặt của người đàn ông kia giống như càng ngày càng rõ ràng. Thủy Miểu Miểu hô hấp dồn dập. "Bình bịch." Tiếng gõ bàn vang lên. Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, nắm chặt cái tay, nhíu lông mày: "Viêm Viêm, đừng ầm ĩ, nhanh!" "Mơ mộng xuân sao?" Giọng một người đàn ông tiến vào lỗ tai Thủy Miểu Miểu. "Ừm?" Thủy Miểu Miểu lên tiếng lung tung, đột nhiên ý thức được không đúng. Giọng bên tai…

Chương 253: Thì gì, oán niệm gì

Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ NhàngTác giả: Xán Miểu Ái NgưXán Miểu Ái NgưTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBan đêm. Ánh đèn màu vỏ quýt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ gian phòng kiều diễm. Tiếng nam nữ th* d*c xen lẫn trong căn phòng bịt kín. Trên giường lớn màu trắng mềm mại. Mắt cá chân cô dựng trên vai anh. Thủy Miểu Miểu mơ mơ màng màng, thấy không rõ mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được anh cường tráng, tràn ngập năng lực mạnh mẽ. Ánh mắt rơi vào bụng của anh, ngoại trừ bên ngoài tráng kiện, loáng thoáng nhìn thấy có cái bớt hình ngọn lửa Hỏa Vân. Cái bớt kia hiện lên mơ màng trong đầu, biến thành ngọn lửa hừng hực, đẩy cô vào đám mây. Sau khi tiến lên, chậm rãi hạ xuống, gương mặt của người đàn ông kia giống như càng ngày càng rõ ràng. Thủy Miểu Miểu hô hấp dồn dập. "Bình bịch." Tiếng gõ bàn vang lên. Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, nắm chặt cái tay, nhíu lông mày: "Viêm Viêm, đừng ầm ĩ, nhanh!" "Mơ mộng xuân sao?" Giọng một người đàn ông tiến vào lỗ tai Thủy Miểu Miểu. "Ừm?" Thủy Miểu Miểu lên tiếng lung tung, đột nhiên ý thức được không đúng. Giọng bên tai… "Dép là mua cho tôi sao?" Thủy Miểu Miểu đuổi kịp Thẩm Mặc Thần, dò xét hỏi, trong mắt có chút hơi nước.Ngoại trừ trước mười tám tuổi, Lục Tú Nhân sẽ mua dép cho cô, vẫn chưa có người nào mua cho cô..Cô nhớ lúc cô bị đưa đi, quá vội vàng, tay và chân đều bị trói, miệng nhét vải, lúc dãy giụa dép cũng rơi mất.Chân cô tr*n tr** lạnh lẽo, bị nhét lên máy bay.Trong ấn tượng của cô, dép, là thứ trong nhà mới có, nhà, là ấm áp nhất, cũng là thứ cô khát vọng nhất."Nhà bên Long Môn cần em bố trí đồ dùng hàng ngày, em mua bao nhiêu đến chỗ tôi thanh toán là được, đôi dép này đặt ở bên Tử Kim Tân Thành, em cũng sẽ tới ở." Thẩm Mặc Thần giải thích nói.Đôi mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên, có chút ấm áp, giống như thuốc, từ từ ngấm vào trong lòng, chỗ sâu nhất, cũng dần hòa tan.Không nghĩ tới, nhiều năm không có nhà như vậy, Thẩm Mặc Thần là người mua cho cô đôi dép đầu tiên, để cho cô có thể tạm thời ở trong nhà anh."Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý nói, quay mặt chỗ khác, rơi nước mắt, không muốn để cho Thẩm Mặc Thần nhìn ra, bước nhanh về khu hoa quả.Thẩm Mặc Thần theo sau lưng cô.Thủy Miểu Miểu chọn chuối tiêu. Thẩm Mặc Thần cầm một quả chuối tiêu, liếc xéo Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Loại chuối tiêu này tương đối tốt sao?""Vỏ mỏng. Nếu như mình ăn, chọn quả màu vàng, tròn trịa, như vậy ngọt, nhưng không để được bao lâu, nếu như tặng người, nên chọn hơi vàng, như thế mới lâu." Thủy Miểu Miểu kiên nhẫn giảng giải.Thẩm Mặc Thần chơi quả chuối tiêu trên tay, cảm thấy mất mát hỏi: "Không thích lớn sao?""Cá nhân tôi thích lớn, ăn như thế mới thoải mái." Thủy Miểu Miểu thành khẩn trả lời nối tiếp anh.Thẩm Mặc Thần nhìn về phía cô ý tứ sâu xa, đôi mắt đều sáng ngời, nhếch khóe miệng lên, nói ra: "Em thích lớn thì tốt."Đột nhiên, Thủy Miểu Miểu biết ý của những lời này.Mặt hơi phiếm hồng.Thẩm Mặc Thần đang nhạo báng cô."Có đôi khi nhỏ cũng ăn rất ngon." Thủy Miểu Miểu cố ý tăng thêm câu này.Đôi mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống.Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, cười giả dối, cầm một quả chuối tiêu, đặt ở trong xe đẩy, tay để ở sau lưng, ngâm nga bài hát, dương dương đắc ý đi chọn táo.Thẩm Mặc Thần nhìn chằm chằm bóng lưng cô, biết cô đùa giỡn, nhưng nghe thế nào, anh có một kích động muốn đánh mông cô.Thẩm Mặc Thần cầm một quả chuối đế vương đặt ở trong xe mua sắm.Chuối đế vương là loại đặc biệt đặc biệt nhỏ.Thủy Miểu Miểu kỳ lạ liếc anh một cái.Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, liếc Thủy Miểu Miểu, trầm giọng nói: "Nhìn cái gì?""Anh thích ăn loại này sao?" Thủy Miểu Miểu hỏi."A." Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng: "Ai thích loại không ph*t d*c tốt này chứ, tôi mua về xay, làm sữa chuối tiêu."Thủy Miểu Miểu: "..."Thù gì, oán niệm gì.Thủy Miểu Miểu ngẫm lại liền nhức cả trứng.A, quên đi, cô không có trứng.Cô nhanh chóng mua táo, cam.Thẩm Mặc Thần cũng đi theo cô, mua táo, cam.Thủy Miểu Miểu nhìn ngờ nhìn thoáng qua xe đẩy, hỏi: "Không phải anh muốn mua vật dụng hàng ngày sao? Chính là những thứ này."Thẩm Mặc Thần cong cánh tay lên, nhìn về phía thời gian trên cổ tay, đã qua mười phút đồng hồ, nói ra: "Đi thôi, qua khu tính tiền. Tôi còn có một thứ muốn mua."

"Dép là mua cho tôi sao?" Thủy Miểu Miểu đuổi kịp Thẩm Mặc Thần, dò xét hỏi, trong mắt có chút hơi nước.

Ngoại trừ trước mười tám tuổi, Lục Tú Nhân sẽ mua dép cho cô, vẫn chưa có người nào mua cho cô..

Cô nhớ lúc cô bị đưa đi, quá vội vàng, tay và chân đều bị trói, miệng nhét vải, lúc dãy giụa dép cũng rơi mất.

Chân cô tr*n tr** lạnh lẽo, bị nhét lên máy bay.

Trong ấn tượng của cô, dép, là thứ trong nhà mới có, nhà, là ấm áp nhất, cũng là thứ cô khát vọng nhất.

"Nhà bên Long Môn cần em bố trí đồ dùng hàng ngày, em mua bao nhiêu đến chỗ tôi thanh toán là được, đôi dép này đặt ở bên Tử Kim Tân Thành, em cũng sẽ tới ở." Thẩm Mặc Thần giải thích nói.

Đôi mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên, có chút ấm áp, giống như thuốc, từ từ ngấm vào trong lòng, chỗ sâu nhất, cũng dần hòa tan.

Không nghĩ tới, nhiều năm không có nhà như vậy, Thẩm Mặc Thần là người mua cho cô đôi dép đầu tiên, để cho cô có thể tạm thời ở trong nhà anh.

"Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý nói, quay mặt chỗ khác, rơi nước mắt, không muốn để cho Thẩm Mặc Thần nhìn ra, bước nhanh về khu hoa quả.

Thẩm Mặc Thần theo sau lưng cô.

Thủy Miểu Miểu chọn chuối tiêu. 

Thẩm Mặc Thần cầm một quả chuối tiêu, liếc xéo Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Loại chuối tiêu này tương đối tốt sao?"

"Vỏ mỏng. Nếu như mình ăn, chọn quả màu vàng, tròn trịa, như vậy ngọt, nhưng không để được bao lâu, nếu như tặng người, nên chọn hơi vàng, như thế mới lâu." Thủy Miểu Miểu kiên nhẫn giảng giải.

Thẩm Mặc Thần chơi quả chuối tiêu trên tay, cảm thấy mất mát hỏi: "Không thích lớn sao?"

"Cá nhân tôi thích lớn, ăn như thế mới thoải mái." Thủy Miểu Miểu thành khẩn trả lời nối tiếp anh.

Thẩm Mặc Thần nhìn về phía cô ý tứ sâu xa, đôi mắt đều sáng ngời, nhếch khóe miệng lên, nói ra: "Em thích lớn thì tốt."

Đột nhiên, Thủy Miểu Miểu biết ý của những lời này.

Mặt hơi phiếm hồng.

Thẩm Mặc Thần đang nhạo báng cô.

"Có đôi khi nhỏ cũng ăn rất ngon." Thủy Miểu Miểu cố ý tăng thêm câu này.

Đôi mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống.

Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, cười giả dối, cầm một quả chuối tiêu, đặt ở trong xe đẩy, tay để ở sau lưng, ngâm nga bài hát, dương dương đắc ý đi chọn táo.

Thẩm Mặc Thần nhìn chằm chằm bóng lưng cô, biết cô đùa giỡn, nhưng nghe thế nào, anh có một kích động muốn đánh mông cô.

Thẩm Mặc Thần cầm một quả chuối đế vương đặt ở trong xe mua sắm.

Chuối đế vương là loại đặc biệt đặc biệt nhỏ.

Thủy Miểu Miểu kỳ lạ liếc anh một cái.

Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, liếc Thủy Miểu Miểu, trầm giọng nói: "Nhìn cái gì?"

"Anh thích ăn loại này sao?" Thủy Miểu Miểu hỏi.

"A." Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng: "Ai thích loại không ph*t d*c tốt này chứ, tôi mua về xay, làm sữa chuối tiêu."

Thủy Miểu Miểu: "..."

Thù gì, oán niệm gì.

Thủy Miểu Miểu ngẫm lại liền nhức cả trứng.

A, quên đi, cô không có trứng.

Cô nhanh chóng mua táo, cam.

Thẩm Mặc Thần cũng đi theo cô, mua táo, cam.

Thủy Miểu Miểu nhìn ngờ nhìn thoáng qua xe đẩy, hỏi: "Không phải anh muốn mua vật dụng hàng ngày sao? Chính là những thứ này."

Thẩm Mặc Thần cong cánh tay lên, nhìn về phía thời gian trên cổ tay, đã qua mười phút đồng hồ, nói ra: "Đi thôi, qua khu tính tiền. Tôi còn có một thứ muốn mua."

Trèo Cửa Sổ Gây Án: Ông Xã Ra Tay Nhẹ NhàngTác giả: Xán Miểu Ái NgưXán Miểu Ái NgưTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngBan đêm. Ánh đèn màu vỏ quýt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ gian phòng kiều diễm. Tiếng nam nữ th* d*c xen lẫn trong căn phòng bịt kín. Trên giường lớn màu trắng mềm mại. Mắt cá chân cô dựng trên vai anh. Thủy Miểu Miểu mơ mơ màng màng, thấy không rõ mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được anh cường tráng, tràn ngập năng lực mạnh mẽ. Ánh mắt rơi vào bụng của anh, ngoại trừ bên ngoài tráng kiện, loáng thoáng nhìn thấy có cái bớt hình ngọn lửa Hỏa Vân. Cái bớt kia hiện lên mơ màng trong đầu, biến thành ngọn lửa hừng hực, đẩy cô vào đám mây. Sau khi tiến lên, chậm rãi hạ xuống, gương mặt của người đàn ông kia giống như càng ngày càng rõ ràng. Thủy Miểu Miểu hô hấp dồn dập. "Bình bịch." Tiếng gõ bàn vang lên. Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, nắm chặt cái tay, nhíu lông mày: "Viêm Viêm, đừng ầm ĩ, nhanh!" "Mơ mộng xuân sao?" Giọng một người đàn ông tiến vào lỗ tai Thủy Miểu Miểu. "Ừm?" Thủy Miểu Miểu lên tiếng lung tung, đột nhiên ý thức được không đúng. Giọng bên tai… "Dép là mua cho tôi sao?" Thủy Miểu Miểu đuổi kịp Thẩm Mặc Thần, dò xét hỏi, trong mắt có chút hơi nước.Ngoại trừ trước mười tám tuổi, Lục Tú Nhân sẽ mua dép cho cô, vẫn chưa có người nào mua cho cô..Cô nhớ lúc cô bị đưa đi, quá vội vàng, tay và chân đều bị trói, miệng nhét vải, lúc dãy giụa dép cũng rơi mất.Chân cô tr*n tr** lạnh lẽo, bị nhét lên máy bay.Trong ấn tượng của cô, dép, là thứ trong nhà mới có, nhà, là ấm áp nhất, cũng là thứ cô khát vọng nhất."Nhà bên Long Môn cần em bố trí đồ dùng hàng ngày, em mua bao nhiêu đến chỗ tôi thanh toán là được, đôi dép này đặt ở bên Tử Kim Tân Thành, em cũng sẽ tới ở." Thẩm Mặc Thần giải thích nói.Đôi mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên, có chút ấm áp, giống như thuốc, từ từ ngấm vào trong lòng, chỗ sâu nhất, cũng dần hòa tan.Không nghĩ tới, nhiều năm không có nhà như vậy, Thẩm Mặc Thần là người mua cho cô đôi dép đầu tiên, để cho cô có thể tạm thời ở trong nhà anh."Cảm ơn." Thủy Miểu Miểu thực tình thành ý nói, quay mặt chỗ khác, rơi nước mắt, không muốn để cho Thẩm Mặc Thần nhìn ra, bước nhanh về khu hoa quả.Thẩm Mặc Thần theo sau lưng cô.Thủy Miểu Miểu chọn chuối tiêu. Thẩm Mặc Thần cầm một quả chuối tiêu, liếc xéo Thủy Miểu Miểu, hỏi: "Loại chuối tiêu này tương đối tốt sao?""Vỏ mỏng. Nếu như mình ăn, chọn quả màu vàng, tròn trịa, như vậy ngọt, nhưng không để được bao lâu, nếu như tặng người, nên chọn hơi vàng, như thế mới lâu." Thủy Miểu Miểu kiên nhẫn giảng giải.Thẩm Mặc Thần chơi quả chuối tiêu trên tay, cảm thấy mất mát hỏi: "Không thích lớn sao?""Cá nhân tôi thích lớn, ăn như thế mới thoải mái." Thủy Miểu Miểu thành khẩn trả lời nối tiếp anh.Thẩm Mặc Thần nhìn về phía cô ý tứ sâu xa, đôi mắt đều sáng ngời, nhếch khóe miệng lên, nói ra: "Em thích lớn thì tốt."Đột nhiên, Thủy Miểu Miểu biết ý của những lời này.Mặt hơi phiếm hồng.Thẩm Mặc Thần đang nhạo báng cô."Có đôi khi nhỏ cũng ăn rất ngon." Thủy Miểu Miểu cố ý tăng thêm câu này.Đôi mắt Thẩm Mặc Thần trầm xuống.Thủy Miểu Miểu giơ lên nụ cười, cười giả dối, cầm một quả chuối tiêu, đặt ở trong xe đẩy, tay để ở sau lưng, ngâm nga bài hát, dương dương đắc ý đi chọn táo.Thẩm Mặc Thần nhìn chằm chằm bóng lưng cô, biết cô đùa giỡn, nhưng nghe thế nào, anh có một kích động muốn đánh mông cô.Thẩm Mặc Thần cầm một quả chuối đế vương đặt ở trong xe mua sắm.Chuối đế vương là loại đặc biệt đặc biệt nhỏ.Thủy Miểu Miểu kỳ lạ liếc anh một cái.Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, liếc Thủy Miểu Miểu, trầm giọng nói: "Nhìn cái gì?""Anh thích ăn loại này sao?" Thủy Miểu Miểu hỏi."A." Thẩm Mặc Thần cười xùy một tiếng: "Ai thích loại không ph*t d*c tốt này chứ, tôi mua về xay, làm sữa chuối tiêu."Thủy Miểu Miểu: "..."Thù gì, oán niệm gì.Thủy Miểu Miểu ngẫm lại liền nhức cả trứng.A, quên đi, cô không có trứng.Cô nhanh chóng mua táo, cam.Thẩm Mặc Thần cũng đi theo cô, mua táo, cam.Thủy Miểu Miểu nhìn ngờ nhìn thoáng qua xe đẩy, hỏi: "Không phải anh muốn mua vật dụng hàng ngày sao? Chính là những thứ này."Thẩm Mặc Thần cong cánh tay lên, nhìn về phía thời gian trên cổ tay, đã qua mười phút đồng hồ, nói ra: "Đi thôi, qua khu tính tiền. Tôi còn có một thứ muốn mua."

Chương 253: Thì gì, oán niệm gì