Một đào nguyên sơn cốc đẹp như tranh, vào một đêm trăng lạnh, sơn lâm tịch liêu, một gian nhà gỗ mang theo vài phần oán khí chậm rãi lan ra. Mười lăm tháng tám trăng không sáng, trong phòng sáng lên chẳng qua là vì cây nến đỏ, ánh sáng sáng loáng – nến chậm rãi lang tỏa đến giường lớn, chiếu sáng một cảnh mây mưa, Loan Phượng tương giao. “A… Sư phụ… Sư phụ, chậm lại, thật nhanh a…” Thiếu niên mười bảy tuổi đã đổi giọng nói, tiếng nói trong trẻo trở nên thấp một chút, lúc này đang kêu to, bên ngoài trời mờ tối, trái lại một mảnh xuân sắc bên trong, hai tiếng “Sư phụ” này không thể không nói là rung động đến tâm can, có thể chạm đến lục phủ ngũ tạn trong người. Một thân thể đang dãy dụa, da thịt trắng như tuyết nhiễm thêm một tầng mị sắc, kể cả khuôn mặt cũng phiếm hồng, một khuôn mặt lịch sự tao nhã xinh đẹp tuyệt trần, hoàn toàn là một người quyến rũ xinh đẹp. Phương Văn nằm ngửa trên giường, đôi tay màu đồng nắm chặt vòng eo Tô Cẩn, trên dưới điên động, hai người khẩn yếu cùng một…
Tác giả: