Trời đã bắt đầu se se lạnh, Hà Nhiên co rúm người lại bước trên con phố tấp lập người. Những chiếc lá rơi đều đều theo gió, cô giơ tay lên đỡ một chiếc lá vàng bị héo. Cô ngắm nghía chiếc lá, gương mặt thanh tú khẽ rung lòng người. "Bây giờ anh đang ở đâu vậy?" Hà Nhiên khẽ thở dài ngước đầu nhìn bầu trời âm u. Cô lục túi sách lấy ra một quyển sổ nhỏ kẹp chiếc là lại rồi bước tiếp về phía trước. Bảy năm rồi...cô vẫn đợi, đợi người mà cô từng yêu, từng ghét, từng hận có thể trở lại gặp nhau một lần. Liệu anh ấy có nhớ đến cô không nhỉ? Hà Nhiên nghĩ ngợi một hồi thì chuông điện thoại reo lên, những ngón tay thon thả khẽ lướt trên màn hình. "Alo..."-Hà Nhiên áp máy vào tai nghe. "Con về nhà ngay cho mẹ!" Nghe cái giọng hấp tấp có phần quan trọng nên cô lo lắng:"Có chuyện gì sao hả mẹ?" "Về rồi hẵng nói, thế nhé! Nhanh lên quan trọng lắm." Tút...tút...tút... Chưa để cô nói bà An đã tắt máy. "Có chuyện gì hả mẹ?" Hà Nhiên lo lắng vẫy taxi về nhà thật nhanh. Vừa về đến nhà, cô đã bị mẹ lôi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...