Trời đã bắt đầu se se lạnh, Hà Nhiên co rúm người lại bước trên con phố tấp lập người. Những chiếc lá rơi đều đều theo gió, cô giơ tay lên đỡ một chiếc lá vàng bị héo. Cô ngắm nghía chiếc lá, gương mặt thanh tú khẽ rung lòng người. "Bây giờ anh đang ở đâu vậy?" Hà Nhiên khẽ thở dài ngước đầu nhìn bầu trời âm u. Cô lục túi sách lấy ra một quyển sổ nhỏ kẹp chiếc là lại rồi bước tiếp về phía trước. Bảy năm rồi...cô vẫn đợi, đợi người mà cô từng yêu, từng ghét, từng hận có thể trở lại gặp nhau một lần. Liệu anh ấy có nhớ đến cô không nhỉ? Hà Nhiên nghĩ ngợi một hồi thì chuông điện thoại reo lên, những ngón tay thon thả khẽ lướt trên màn hình. "Alo..."-Hà Nhiên áp máy vào tai nghe. "Con về nhà ngay cho mẹ!" Nghe cái giọng hấp tấp có phần quan trọng nên cô lo lắng:"Có chuyện gì sao hả mẹ?" "Về rồi hẵng nói, thế nhé! Nhanh lên quan trọng lắm." Tút...tút...tút... Chưa để cô nói bà An đã tắt máy. "Có chuyện gì hả mẹ?" Hà Nhiên lo lắng vẫy taxi về nhà thật nhanh. Vừa về đến nhà, cô đã bị mẹ lôi…
Chương 3
Nơi Ta Gặp NhauTác giả: Kiểu KiểuTruyện Ngôn TìnhTrời đã bắt đầu se se lạnh, Hà Nhiên co rúm người lại bước trên con phố tấp lập người. Những chiếc lá rơi đều đều theo gió, cô giơ tay lên đỡ một chiếc lá vàng bị héo. Cô ngắm nghía chiếc lá, gương mặt thanh tú khẽ rung lòng người. "Bây giờ anh đang ở đâu vậy?" Hà Nhiên khẽ thở dài ngước đầu nhìn bầu trời âm u. Cô lục túi sách lấy ra một quyển sổ nhỏ kẹp chiếc là lại rồi bước tiếp về phía trước. Bảy năm rồi...cô vẫn đợi, đợi người mà cô từng yêu, từng ghét, từng hận có thể trở lại gặp nhau một lần. Liệu anh ấy có nhớ đến cô không nhỉ? Hà Nhiên nghĩ ngợi một hồi thì chuông điện thoại reo lên, những ngón tay thon thả khẽ lướt trên màn hình. "Alo..."-Hà Nhiên áp máy vào tai nghe. "Con về nhà ngay cho mẹ!" Nghe cái giọng hấp tấp có phần quan trọng nên cô lo lắng:"Có chuyện gì sao hả mẹ?" "Về rồi hẵng nói, thế nhé! Nhanh lên quan trọng lắm." Tút...tút...tút... Chưa để cô nói bà An đã tắt máy. "Có chuyện gì hả mẹ?" Hà Nhiên lo lắng vẫy taxi về nhà thật nhanh. Vừa về đến nhà, cô đã bị mẹ lôi… "Loại đàn bà như cô cái tát này chẳng là gì cả!"Cô rất đau nhưng cũng phải chịu đựng, cô không muốn yếu đuối trước đàn ông. Bỗng cô nhớ đến lời nói của người đó:"Em yên tâm, sau này ai mà dám đánh em, anh sẽ sống chết với hắn ta.""Sao hả câm rồi sao?" Lâm Kiến Quốc nhếch môi."Tôi nói cho anh biết, tôi là An Hà Nhiên bạn gái của Hoàng Thượng Phong con trai của chủ tịch Hoàng. Hôm nay anh đụng vào tôi thi đến số rồi." Hà Nhiên đột nhiên nhìn lên ti vi treo trên tường thấy xuất hiện Tổng giám đốc của The Face nên nghĩ được gì nói lấy mà không kịp suy nghĩ về những lời nói của mình."Cái gì? Cô đang đùa tôi sao? Tổng giám đốc Hoàng là một người cực kì ghét con gái. Có phải sợ quá lên bịa lý do dọa tôi không?""Ai thèm dọa anh chứ!" Hà Nhiên khoanh tay vào quát."Hai người đang bàn tán gì về tôi vậy? Có tin tôi kiện hai người vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác không?" Cái giọng lạnh lùng pha chút ngạo mạn này không ai khác ngoài anh. Lúc nãy anh đã nghe hết chuyện hai người cãi nhau. Từ trước tới giờ Hoàng Phong anh ghét nhất là lôi anh vào những cái vụ không liên quan này."À Tổng giám đốc Hoàng. Cô Hà Nhiên đây nói rằng...""Phong Phong ghét anh quá à. Anh đừng giận em nữa nha! Em biết lỗi rồi mà, nha!" Hà Nhiên bám chặt vào tay anh, dương đôi mắt long lanh nhưng thực ra cô đang nháy mắt ra hiệu bảo anh diễn theo cô."Cô đang làm gì vậy?" Hoàng Phong quát lên, hất cô ra khỏi người mình.Hà Nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ lại tiếp tục diễn, nước mắt của cô từ đâu chui ra:"Em biết lồi rồi mà....hức...em biết..em...em sai rồi. Em không nên làm anh giận...hức...tha lỗi cho em nha...""Cô..." Đầu anh bắt đầu choáng, khi cô nói dối thì tim anh đập rất nhanh, Đôi mắt anh bỗng dưng rơi những giọt nước mặn đắng. Anh đang sao vậy nè? Người anh không còn sức lực ngã vào người cô ôm chặt lấy cô.Hà Nhiên cười đắc ý, Lâm Kiếm Vũ tác giận chạy ra khỏi nhà hàng."Đừng khóc mà.." Hà Nhiên vỗ vai anh như dỗ dành con nít cho đến khi anh ta ra khỏi nhà hàng."Haizzz...được rồi đó cảm ơn anh nha. Anh có thể bỏ tôi ra được rồi đó." Hà Nhiên cố đẩy người anh ra nhưng mãi không được. Mãi đến một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại đẩy cô ra khỏi người mình rồi day hai bên thái dương."Thật đúng là..." Hà Nhiên sách túi bỏ ra khỏi nhà hàng."Cô ta, cô ta là ai vậy?" Hoàng Phong nhìn cô bằng ánh mắt tức giận.
"Loại đàn bà như cô cái tát này chẳng là gì cả!"
Cô rất đau nhưng cũng phải chịu đựng, cô không muốn yếu đuối trước đàn ông. Bỗng cô nhớ đến lời nói của người đó:"Em yên tâm, sau này ai mà dám đánh em, anh sẽ sống chết với hắn ta."
"Sao hả câm rồi sao?" Lâm Kiến Quốc nhếch môi.
"Tôi nói cho anh biết, tôi là An Hà Nhiên bạn gái của Hoàng Thượng Phong con trai của chủ tịch Hoàng. Hôm nay anh đụng vào tôi thi đến số rồi." Hà Nhiên đột nhiên nhìn lên ti vi treo trên tường thấy xuất hiện Tổng giám đốc của The Face nên nghĩ được gì nói lấy mà không kịp suy nghĩ về những lời nói của mình.
"Cái gì? Cô đang đùa tôi sao? Tổng giám đốc Hoàng là một người cực kì ghét con gái. Có phải sợ quá lên bịa lý do dọa tôi không?"
"Ai thèm dọa anh chứ!" Hà Nhiên khoanh tay vào quát.
"Hai người đang bàn tán gì về tôi vậy? Có tin tôi kiện hai người vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác không?" Cái giọng lạnh lùng pha chút ngạo mạn này không ai khác ngoài anh. Lúc nãy anh đã nghe hết chuyện hai người cãi nhau. Từ trước tới giờ Hoàng Phong anh ghét nhất là lôi anh vào những cái vụ không liên quan này.
"À Tổng giám đốc Hoàng. Cô Hà Nhiên đây nói rằng..."
"Phong Phong ghét anh quá à. Anh đừng giận em nữa nha! Em biết lỗi rồi mà, nha!" Hà Nhiên bám chặt vào tay anh, dương đôi mắt long lanh nhưng thực ra cô đang nháy mắt ra hiệu bảo anh diễn theo cô.
"Cô đang làm gì vậy?" Hoàng Phong quát lên, hất cô ra khỏi người mình.
Hà Nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ lại tiếp tục diễn, nước mắt của cô từ đâu chui ra:"Em biết lồi rồi mà....hức...em biết..em...em sai rồi. Em không nên làm anh giận...hức...tha lỗi cho em nha..."
"Cô..." Đầu anh bắt đầu choáng, khi cô nói dối thì tim anh đập rất nhanh, Đôi mắt anh bỗng dưng rơi những giọt nước mặn đắng. Anh đang sao vậy nè? Người anh không còn sức lực ngã vào người cô ôm chặt lấy cô.
Hà Nhiên cười đắc ý, Lâm Kiếm Vũ tác giận chạy ra khỏi nhà hàng.
"Đừng khóc mà.." Hà Nhiên vỗ vai anh như dỗ dành con nít cho đến khi anh ta ra khỏi nhà hàng."Haizzz...được rồi đó cảm ơn anh nha. Anh có thể bỏ tôi ra được rồi đó." Hà Nhiên cố đẩy người anh ra nhưng mãi không được. Mãi đến một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại đẩy cô ra khỏi người mình rồi day hai bên thái dương.
"Thật đúng là..." Hà Nhiên sách túi bỏ ra khỏi nhà hàng.
"Cô ta, cô ta là ai vậy?" Hoàng Phong nhìn cô bằng ánh mắt tức giận.
Nơi Ta Gặp NhauTác giả: Kiểu KiểuTruyện Ngôn TìnhTrời đã bắt đầu se se lạnh, Hà Nhiên co rúm người lại bước trên con phố tấp lập người. Những chiếc lá rơi đều đều theo gió, cô giơ tay lên đỡ một chiếc lá vàng bị héo. Cô ngắm nghía chiếc lá, gương mặt thanh tú khẽ rung lòng người. "Bây giờ anh đang ở đâu vậy?" Hà Nhiên khẽ thở dài ngước đầu nhìn bầu trời âm u. Cô lục túi sách lấy ra một quyển sổ nhỏ kẹp chiếc là lại rồi bước tiếp về phía trước. Bảy năm rồi...cô vẫn đợi, đợi người mà cô từng yêu, từng ghét, từng hận có thể trở lại gặp nhau một lần. Liệu anh ấy có nhớ đến cô không nhỉ? Hà Nhiên nghĩ ngợi một hồi thì chuông điện thoại reo lên, những ngón tay thon thả khẽ lướt trên màn hình. "Alo..."-Hà Nhiên áp máy vào tai nghe. "Con về nhà ngay cho mẹ!" Nghe cái giọng hấp tấp có phần quan trọng nên cô lo lắng:"Có chuyện gì sao hả mẹ?" "Về rồi hẵng nói, thế nhé! Nhanh lên quan trọng lắm." Tút...tút...tút... Chưa để cô nói bà An đã tắt máy. "Có chuyện gì hả mẹ?" Hà Nhiên lo lắng vẫy taxi về nhà thật nhanh. Vừa về đến nhà, cô đã bị mẹ lôi… "Loại đàn bà như cô cái tát này chẳng là gì cả!"Cô rất đau nhưng cũng phải chịu đựng, cô không muốn yếu đuối trước đàn ông. Bỗng cô nhớ đến lời nói của người đó:"Em yên tâm, sau này ai mà dám đánh em, anh sẽ sống chết với hắn ta.""Sao hả câm rồi sao?" Lâm Kiến Quốc nhếch môi."Tôi nói cho anh biết, tôi là An Hà Nhiên bạn gái của Hoàng Thượng Phong con trai của chủ tịch Hoàng. Hôm nay anh đụng vào tôi thi đến số rồi." Hà Nhiên đột nhiên nhìn lên ti vi treo trên tường thấy xuất hiện Tổng giám đốc của The Face nên nghĩ được gì nói lấy mà không kịp suy nghĩ về những lời nói của mình."Cái gì? Cô đang đùa tôi sao? Tổng giám đốc Hoàng là một người cực kì ghét con gái. Có phải sợ quá lên bịa lý do dọa tôi không?""Ai thèm dọa anh chứ!" Hà Nhiên khoanh tay vào quát."Hai người đang bàn tán gì về tôi vậy? Có tin tôi kiện hai người vì tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác không?" Cái giọng lạnh lùng pha chút ngạo mạn này không ai khác ngoài anh. Lúc nãy anh đã nghe hết chuyện hai người cãi nhau. Từ trước tới giờ Hoàng Phong anh ghét nhất là lôi anh vào những cái vụ không liên quan này."À Tổng giám đốc Hoàng. Cô Hà Nhiên đây nói rằng...""Phong Phong ghét anh quá à. Anh đừng giận em nữa nha! Em biết lỗi rồi mà, nha!" Hà Nhiên bám chặt vào tay anh, dương đôi mắt long lanh nhưng thực ra cô đang nháy mắt ra hiệu bảo anh diễn theo cô."Cô đang làm gì vậy?" Hoàng Phong quát lên, hất cô ra khỏi người mình.Hà Nhiên vẫn chưa chịu từ bỏ lại tiếp tục diễn, nước mắt của cô từ đâu chui ra:"Em biết lồi rồi mà....hức...em biết..em...em sai rồi. Em không nên làm anh giận...hức...tha lỗi cho em nha...""Cô..." Đầu anh bắt đầu choáng, khi cô nói dối thì tim anh đập rất nhanh, Đôi mắt anh bỗng dưng rơi những giọt nước mặn đắng. Anh đang sao vậy nè? Người anh không còn sức lực ngã vào người cô ôm chặt lấy cô.Hà Nhiên cười đắc ý, Lâm Kiếm Vũ tác giận chạy ra khỏi nhà hàng."Đừng khóc mà.." Hà Nhiên vỗ vai anh như dỗ dành con nít cho đến khi anh ta ra khỏi nhà hàng."Haizzz...được rồi đó cảm ơn anh nha. Anh có thể bỏ tôi ra được rồi đó." Hà Nhiên cố đẩy người anh ra nhưng mãi không được. Mãi đến một lúc sau, anh mới bình tĩnh lại đẩy cô ra khỏi người mình rồi day hai bên thái dương."Thật đúng là..." Hà Nhiên sách túi bỏ ra khỏi nhà hàng."Cô ta, cô ta là ai vậy?" Hoàng Phong nhìn cô bằng ánh mắt tức giận.