Tháng Chạp trời rét đậm. Tuyết trắng như lông ngỗng rơi đã mấy ngày. Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thành phố Nam Châu bị bao bọc bởi màu xám bạc, từng lớp băng rũ dưới mái hiên, lung lay sắp đổ. Bên trong văn phòng của trường tiểu học phụ thuộc 105, Trương Đức Hoài ôm chiếc lò sưởi tay bằng sắt ở phía trước, mắt thỉnh thoảng chú ý vào chiếc đồng hồ để bàn, đợi đến 10 giờ, hắn cầm chiếc chuông đồng trên bàn làm việc và cái gậy sắt nhỏ lên, đứng ở mái hiên “Leng keng leng keng” gõ liền mấy cái. Nghe thấy chuông tan học, Phó Nhiễm khụt khịt, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nộp bài thi mới làm xong một nửa lên bục giảng. Mực in ấn bài thi, đen tuyền một đoàn. Phó Nhiễm cúi đầu ngửi ngửi, là mùi mực kém chất lượng. Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn xích lại gần, lấy khuỷu tay chọc chọc cô bé: “Làm bài như thế nào?” “Còn một nửa chưa làm xong, không biết có đỗ hay không nữa.” Cao Tuyết Mai vừa nghe, yên lòng, trên khuôn mặt đen tuyền lộ ra tươi cười: “Sợ gì. Tớ cũng không làm hết, cùng lắm…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...