Tháng Chạp trời rét đậm. Tuyết trắng như lông ngỗng rơi đã mấy ngày. Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thành phố Nam Châu bị bao bọc bởi màu xám bạc, từng lớp băng rũ dưới mái hiên, lung lay sắp đổ. Bên trong văn phòng của trường tiểu học phụ thuộc 105, Trương Đức Hoài ôm chiếc lò sưởi tay bằng sắt ở phía trước, mắt thỉnh thoảng chú ý vào chiếc đồng hồ để bàn, đợi đến 10 giờ, hắn cầm chiếc chuông đồng trên bàn làm việc và cái gậy sắt nhỏ lên, đứng ở mái hiên “Leng keng leng keng” gõ liền mấy cái. Nghe thấy chuông tan học, Phó Nhiễm khụt khịt, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nộp bài thi mới làm xong một nửa lên bục giảng. Mực in ấn bài thi, đen tuyền một đoàn. Phó Nhiễm cúi đầu ngửi ngửi, là mùi mực kém chất lượng. Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn xích lại gần, lấy khuỷu tay chọc chọc cô bé: “Làm bài như thế nào?” “Còn một nửa chưa làm xong, không biết có đỗ hay không nữa.” Cao Tuyết Mai vừa nghe, yên lòng, trên khuôn mặt đen tuyền lộ ra tươi cười: “Sợ gì. Tớ cũng không làm hết, cùng lắm…

Chương 6

Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60Tác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng Chạp trời rét đậm. Tuyết trắng như lông ngỗng rơi đã mấy ngày. Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thành phố Nam Châu bị bao bọc bởi màu xám bạc, từng lớp băng rũ dưới mái hiên, lung lay sắp đổ. Bên trong văn phòng của trường tiểu học phụ thuộc 105, Trương Đức Hoài ôm chiếc lò sưởi tay bằng sắt ở phía trước, mắt thỉnh thoảng chú ý vào chiếc đồng hồ để bàn, đợi đến 10 giờ, hắn cầm chiếc chuông đồng trên bàn làm việc và cái gậy sắt nhỏ lên, đứng ở mái hiên “Leng keng leng keng” gõ liền mấy cái. Nghe thấy chuông tan học, Phó Nhiễm khụt khịt, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nộp bài thi mới làm xong một nửa lên bục giảng. Mực in ấn bài thi, đen tuyền một đoàn. Phó Nhiễm cúi đầu ngửi ngửi, là mùi mực kém chất lượng. Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn xích lại gần, lấy khuỷu tay chọc chọc cô bé: “Làm bài như thế nào?” “Còn một nửa chưa làm xong, không biết có đỗ hay không nữa.” Cao Tuyết Mai vừa nghe, yên lòng, trên khuôn mặt đen tuyền lộ ra tươi cười: “Sợ gì. Tớ cũng không làm hết, cùng lắm… Cho nên Từ Lan Anh mới nghĩ đến chuyện để cho Phó Yến vào làm ở công đoàn hoặc ủy ban xưởng. Nói cách khác, vào làm ở xưởng chỉ có thể làm học việc, phải làm 5 năm mới được lên cấp 2, vậy phải làm đến bao giờ mới có thể lên làm lãnh đạo!Phó Yến mãi không nói gì, nhắc nhở nhẹ nhàng tự nhiên: "Mẹ Đông Tuyết không phải là chủ nhiệm công đoàn sao? Dì ấy sẽ biết rõ tình huống chiêu công năm sau."Một câu nói như khiến cho bừng tỉnh từ trong mộng, Từ Lan Anh ngồi không yên, bưng bát cháo mới uống một nửa đi đến sân trước lôi kéo làm thân với Liêu Quyên.Phó Nhiễm níu lấy Từ Lan Anh đang vô cùng lo lắng. Chỉ cần là người có chút suy nghĩ sẽ biết đây không phải là thời điểm thích hợp: "Bác gái đang phiền lòng vì chuyện của chị Đông Tuyết. Bây giờ mẹ đi sang, chẳng phải làm người phiền ghét sao?"Từ Lan Anh không kiên nhẫn bỏ tay cô ra: "Đi ra, mày biết cái gì!"Nói xong, vén rèm đi đến sân trước.Phó Nhiễm cũng nói rồi, những chuyện khác cô cũng mặc kệ. Sau khi ăn xong, cô múc một gáo nước nóng trong lò, rửa mặt rửa chân, nhanh chóng bò lên giường.Khu phía bắc thành phố Nam Châu, đa số trong nhà không có nhiều giường ngủ, dường như đều ngủ chung một cái giường, một cái giường dài, cả nhà nằm chen chúc, dưới giường gạch để một cái bô, buổi tối khi đi tiểu hay đại tiện có thể nghe thấy rõ ràng.Nhưng mà còn hơn, Phó Nhiễm không thể chịu được nhất là có đôi khi hai vợ chồng Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh sẽ làm chuyện đó ngay bên cạnh cô, chăn mền động đậy, tiếng th* d*c cô cũng nghe thấy rõ ràng.Không ngoài suy đoán của Phó Nhiễm, Từ Lan Anh từ nhà Nhan Đông Thanh trở về, sắc mặt rất khó coi, nói thầm Liêu Quyên là người không biết để ý tình nghĩa. Phó Hướng Tiền chán nghe, tay không nặng không nhẹ x** n*n vợ ông, xem chừng đứa con đã ngủ, ông lấy tay đẩy nhẹ đứa con gái thứ hai.Trong bóng tối, đứa con gái thứ hai nhắm chặt mắt giả chết.Dùng chân đá đá thằng út, thằng út ngủ say như chết giống heo.Còn con gái đầu, không nghe thấy tiếng nó nói gì, chắc cũng đã ngủ.Không lâu sau, tiếng thở quen thuộc không ngừng chui vào tai Phó Nhiễm, cô vụng trộm bịt chặt lỗ tai, trong lòng lại bắt đầu uất ức, không tránh được bắt đầu oán giận Nhan Đông Thanh, cô chẳng thèm là cái đồ Hoàng Hậu bỏ đi. Nếu không phải tại Hoàng Đế, cô sẽ không tới nơi này, chỉ cần vui vẻ gả cho biểu ca, vì biểu ca của cô sinh con dưỡng cái.Cô đã cùng biểu ca đính hôn, chỉ tại thánh chỉ của cẩu hoàng đế chia rẽ bọn họ.Phó Nhiễm càng nghĩ càng giận, nước mắt lộp bộp rơi, cho đến khi lỗ mũi bị tắc, nén lại tiếng khóc nấc.Tiếng th* d*c bên cạnh lập tức biến mất...Ngày hôm sau, mới sáng sớm, bên ngoài đã có tiếng nói chuyện cùng tiếng nước chảy róc rách.Phó Nhiễm rời giường với mí mắt sưng húp, Phó Thanh nhìn thấy, đến gần nhéo mí mắt cô hỏi: "Chị, sao mắt chị lại bị sưng húp thế?"Phó Nhiễm đẩy tay nó ra, nói vớ vẩn: "Bị em làm phiền."Phó Thanh im lặng một lúc, giống như là đang nghĩ lại mình lúc nào thì trêu chọc chị nó, không đầy một lát, nó lớn tiếng nói: "Nói điêu, em có làm gì đâu!"Nói xong, nó lê giày thở phì phì xuống giường, nửa ngày đều không thèm để ý Phó Nhiễm.Phó Nhiễm nhét bàn chải đánh răng trong miệng, ngồi xổm bên cống thoát nước đánh răng. Sân trước và sau chỉ có mỗi cái cống thoát nước này, Nhan Đông Thanh cũng tới đây, đứng ở trên cao nhìn cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào mí mắt sưng húp.Mặc dù Phó Nhiễm không muốn để ý cậu, nhưng long uy bức bách, vẫn ậm ờ nói: "Hoàng thượng, chào.""Mắt ngươi bị sao vậy?" Nhan Đông Thanh đứng súc miệng.Phó Nhiễm xoay đầu đi, không lên tiếng.Không hổ là Hoàng Đế, rất nhanh liền nghĩ đến một khả năng, không khỏi trầm mặt. Mặc dù đang mang một gương mặt non nớt, vẫn không hề ảnh hưởng đến long uy."Phó Nhiễm, thu hồi loạn thất bát tao tâm tư cho trẫm, dù không tình nguyện thế nào, ngươi cũng là nữ nhân của trẫm."

Cho nên Từ Lan Anh mới nghĩ đến chuyện để cho Phó Yến vào làm ở công đoàn hoặc ủy ban xưởng. Nói cách khác, vào làm ở xưởng chỉ có thể làm học việc, phải làm 5 năm mới được lên cấp 2, vậy phải làm đến bao giờ mới có thể lên làm lãnh đạo!

Phó Yến mãi không nói gì, nhắc nhở nhẹ nhàng tự nhiên: "Mẹ Đông Tuyết không phải là chủ nhiệm công đoàn sao? Dì ấy sẽ biết rõ tình huống chiêu công năm sau."

Một câu nói như khiến cho bừng tỉnh từ trong mộng, Từ Lan Anh ngồi không yên, bưng bát cháo mới uống một nửa đi đến sân trước lôi kéo làm thân với Liêu Quyên.

Phó Nhiễm níu lấy Từ Lan Anh đang vô cùng lo lắng. Chỉ cần là người có chút suy nghĩ sẽ biết đây không phải là thời điểm thích hợp: "Bác gái đang phiền lòng vì chuyện của chị Đông Tuyết. Bây giờ mẹ đi sang, chẳng phải làm người phiền ghét sao?"

Từ Lan Anh không kiên nhẫn bỏ tay cô ra: "Đi ra, mày biết cái gì!"

Nói xong, vén rèm đi đến sân trước.

Phó Nhiễm cũng nói rồi, những chuyện khác cô cũng mặc kệ. Sau khi ăn xong, cô múc một gáo nước nóng trong lò, rửa mặt rửa chân, nhanh chóng bò lên giường.

Khu phía bắc thành phố Nam Châu, đa số trong nhà không có nhiều giường ngủ, dường như đều ngủ chung một cái giường, một cái giường dài, cả nhà nằm chen chúc, dưới giường gạch để một cái bô, buổi tối khi đi tiểu hay đại tiện có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhưng mà còn hơn, Phó Nhiễm không thể chịu được nhất là có đôi khi hai vợ chồng Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh sẽ làm chuyện đó ngay bên cạnh cô, chăn mền động đậy, tiếng th* d*c cô cũng nghe thấy rõ ràng.

Không ngoài suy đoán của Phó Nhiễm, Từ Lan Anh từ nhà Nhan Đông Thanh trở về, sắc mặt rất khó coi, nói thầm Liêu Quyên là người không biết để ý tình nghĩa. Phó Hướng Tiền chán nghe, tay không nặng không nhẹ x** n*n vợ ông, xem chừng đứa con đã ngủ, ông lấy tay đẩy nhẹ đứa con gái thứ hai.

Trong bóng tối, đứa con gái thứ hai nhắm chặt mắt giả chết.

Dùng chân đá đá thằng út, thằng út ngủ say như chết giống heo.

Còn con gái đầu, không nghe thấy tiếng nó nói gì, chắc cũng đã ngủ.

Không lâu sau, tiếng thở quen thuộc không ngừng chui vào tai Phó Nhiễm, cô vụng trộm bịt chặt lỗ tai, trong lòng lại bắt đầu uất ức, không tránh được bắt đầu oán giận Nhan Đông Thanh, cô chẳng thèm là cái đồ Hoàng Hậu bỏ đi. Nếu không phải tại Hoàng Đế, cô sẽ không tới nơi này, chỉ cần vui vẻ gả cho biểu ca, vì biểu ca của cô sinh con dưỡng cái.

Cô đã cùng biểu ca đính hôn, chỉ tại thánh chỉ của cẩu hoàng đế chia rẽ bọn họ.

Phó Nhiễm càng nghĩ càng giận, nước mắt lộp bộp rơi, cho đến khi lỗ mũi bị tắc, nén lại tiếng khóc nấc.

Tiếng th* d*c bên cạnh lập tức biến mất...

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, bên ngoài đã có tiếng nói chuyện cùng tiếng nước chảy róc rách.

Phó Nhiễm rời giường với mí mắt sưng húp, Phó Thanh nhìn thấy, đến gần nhéo mí mắt cô hỏi: "Chị, sao mắt chị lại bị sưng húp thế?"

Phó Nhiễm đẩy tay nó ra, nói vớ vẩn: "Bị em làm phiền."

Phó Thanh im lặng một lúc, giống như là đang nghĩ lại mình lúc nào thì trêu chọc chị nó, không đầy một lát, nó lớn tiếng nói: "Nói điêu, em có làm gì đâu!"

Nói xong, nó lê giày thở phì phì xuống giường, nửa ngày đều không thèm để ý Phó Nhiễm.

Phó Nhiễm nhét bàn chải đánh răng trong miệng, ngồi xổm bên cống thoát nước đánh răng. Sân trước và sau chỉ có mỗi cái cống thoát nước này, Nhan Đông Thanh cũng tới đây, đứng ở trên cao nhìn cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào mí mắt sưng húp.

Mặc dù Phó Nhiễm không muốn để ý cậu, nhưng long uy bức bách, vẫn ậm ờ nói: "Hoàng thượng, chào."

"Mắt ngươi bị sao vậy?" Nhan Đông Thanh đứng súc miệng.

Phó Nhiễm xoay đầu đi, không lên tiếng.

Không hổ là Hoàng Đế, rất nhanh liền nghĩ đến một khả năng, không khỏi trầm mặt. Mặc dù đang mang một gương mặt non nớt, vẫn không hề ảnh hưởng đến long uy.

"Phó Nhiễm, thu hồi loạn thất bát tao tâm tư cho trẫm, dù không tình nguyện thế nào, ngươi cũng là nữ nhân của trẫm."

Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60Tác giả: Sơn Tra Hoàn TửTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng Chạp trời rét đậm. Tuyết trắng như lông ngỗng rơi đã mấy ngày. Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thành phố Nam Châu bị bao bọc bởi màu xám bạc, từng lớp băng rũ dưới mái hiên, lung lay sắp đổ. Bên trong văn phòng của trường tiểu học phụ thuộc 105, Trương Đức Hoài ôm chiếc lò sưởi tay bằng sắt ở phía trước, mắt thỉnh thoảng chú ý vào chiếc đồng hồ để bàn, đợi đến 10 giờ, hắn cầm chiếc chuông đồng trên bàn làm việc và cái gậy sắt nhỏ lên, đứng ở mái hiên “Leng keng leng keng” gõ liền mấy cái. Nghe thấy chuông tan học, Phó Nhiễm khụt khịt, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nộp bài thi mới làm xong một nửa lên bục giảng. Mực in ấn bài thi, đen tuyền một đoàn. Phó Nhiễm cúi đầu ngửi ngửi, là mùi mực kém chất lượng. Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn xích lại gần, lấy khuỷu tay chọc chọc cô bé: “Làm bài như thế nào?” “Còn một nửa chưa làm xong, không biết có đỗ hay không nữa.” Cao Tuyết Mai vừa nghe, yên lòng, trên khuôn mặt đen tuyền lộ ra tươi cười: “Sợ gì. Tớ cũng không làm hết, cùng lắm… Cho nên Từ Lan Anh mới nghĩ đến chuyện để cho Phó Yến vào làm ở công đoàn hoặc ủy ban xưởng. Nói cách khác, vào làm ở xưởng chỉ có thể làm học việc, phải làm 5 năm mới được lên cấp 2, vậy phải làm đến bao giờ mới có thể lên làm lãnh đạo!Phó Yến mãi không nói gì, nhắc nhở nhẹ nhàng tự nhiên: "Mẹ Đông Tuyết không phải là chủ nhiệm công đoàn sao? Dì ấy sẽ biết rõ tình huống chiêu công năm sau."Một câu nói như khiến cho bừng tỉnh từ trong mộng, Từ Lan Anh ngồi không yên, bưng bát cháo mới uống một nửa đi đến sân trước lôi kéo làm thân với Liêu Quyên.Phó Nhiễm níu lấy Từ Lan Anh đang vô cùng lo lắng. Chỉ cần là người có chút suy nghĩ sẽ biết đây không phải là thời điểm thích hợp: "Bác gái đang phiền lòng vì chuyện của chị Đông Tuyết. Bây giờ mẹ đi sang, chẳng phải làm người phiền ghét sao?"Từ Lan Anh không kiên nhẫn bỏ tay cô ra: "Đi ra, mày biết cái gì!"Nói xong, vén rèm đi đến sân trước.Phó Nhiễm cũng nói rồi, những chuyện khác cô cũng mặc kệ. Sau khi ăn xong, cô múc một gáo nước nóng trong lò, rửa mặt rửa chân, nhanh chóng bò lên giường.Khu phía bắc thành phố Nam Châu, đa số trong nhà không có nhiều giường ngủ, dường như đều ngủ chung một cái giường, một cái giường dài, cả nhà nằm chen chúc, dưới giường gạch để một cái bô, buổi tối khi đi tiểu hay đại tiện có thể nghe thấy rõ ràng.Nhưng mà còn hơn, Phó Nhiễm không thể chịu được nhất là có đôi khi hai vợ chồng Phó Hướng Tiền và Từ Lan Anh sẽ làm chuyện đó ngay bên cạnh cô, chăn mền động đậy, tiếng th* d*c cô cũng nghe thấy rõ ràng.Không ngoài suy đoán của Phó Nhiễm, Từ Lan Anh từ nhà Nhan Đông Thanh trở về, sắc mặt rất khó coi, nói thầm Liêu Quyên là người không biết để ý tình nghĩa. Phó Hướng Tiền chán nghe, tay không nặng không nhẹ x** n*n vợ ông, xem chừng đứa con đã ngủ, ông lấy tay đẩy nhẹ đứa con gái thứ hai.Trong bóng tối, đứa con gái thứ hai nhắm chặt mắt giả chết.Dùng chân đá đá thằng út, thằng út ngủ say như chết giống heo.Còn con gái đầu, không nghe thấy tiếng nó nói gì, chắc cũng đã ngủ.Không lâu sau, tiếng thở quen thuộc không ngừng chui vào tai Phó Nhiễm, cô vụng trộm bịt chặt lỗ tai, trong lòng lại bắt đầu uất ức, không tránh được bắt đầu oán giận Nhan Đông Thanh, cô chẳng thèm là cái đồ Hoàng Hậu bỏ đi. Nếu không phải tại Hoàng Đế, cô sẽ không tới nơi này, chỉ cần vui vẻ gả cho biểu ca, vì biểu ca của cô sinh con dưỡng cái.Cô đã cùng biểu ca đính hôn, chỉ tại thánh chỉ của cẩu hoàng đế chia rẽ bọn họ.Phó Nhiễm càng nghĩ càng giận, nước mắt lộp bộp rơi, cho đến khi lỗ mũi bị tắc, nén lại tiếng khóc nấc.Tiếng th* d*c bên cạnh lập tức biến mất...Ngày hôm sau, mới sáng sớm, bên ngoài đã có tiếng nói chuyện cùng tiếng nước chảy róc rách.Phó Nhiễm rời giường với mí mắt sưng húp, Phó Thanh nhìn thấy, đến gần nhéo mí mắt cô hỏi: "Chị, sao mắt chị lại bị sưng húp thế?"Phó Nhiễm đẩy tay nó ra, nói vớ vẩn: "Bị em làm phiền."Phó Thanh im lặng một lúc, giống như là đang nghĩ lại mình lúc nào thì trêu chọc chị nó, không đầy một lát, nó lớn tiếng nói: "Nói điêu, em có làm gì đâu!"Nói xong, nó lê giày thở phì phì xuống giường, nửa ngày đều không thèm để ý Phó Nhiễm.Phó Nhiễm nhét bàn chải đánh răng trong miệng, ngồi xổm bên cống thoát nước đánh răng. Sân trước và sau chỉ có mỗi cái cống thoát nước này, Nhan Đông Thanh cũng tới đây, đứng ở trên cao nhìn cô, cuối cùng ánh mắt rơi vào mí mắt sưng húp.Mặc dù Phó Nhiễm không muốn để ý cậu, nhưng long uy bức bách, vẫn ậm ờ nói: "Hoàng thượng, chào.""Mắt ngươi bị sao vậy?" Nhan Đông Thanh đứng súc miệng.Phó Nhiễm xoay đầu đi, không lên tiếng.Không hổ là Hoàng Đế, rất nhanh liền nghĩ đến một khả năng, không khỏi trầm mặt. Mặc dù đang mang một gương mặt non nớt, vẫn không hề ảnh hưởng đến long uy."Phó Nhiễm, thu hồi loạn thất bát tao tâm tư cho trẫm, dù không tình nguyện thế nào, ngươi cũng là nữ nhân của trẫm."

Chương 6