Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…
Chương 282: Chúc mừng cô, cô đã có thai
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Anh vẫn còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó cô cũng giống như hôm nay, lúc chơi pháo hoa không hề sợ sệt, mà dáng vẻ rất thích thú. Nghĩ lại cảnh ngày hôm nay cô dùng pháo hoa đối phó với anh, đến bây giờ anh vẫn giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà cảm giác mắc cười còn nhiều hơn. Còn vì sao lại mắc cười thì anh cũng không biết nữa. ----Ngày đính hôn ngày càng đến gần. Tiêu Lang từ bệnh viện đi ra, cầm trong tay một tờ kết quả xét nghiệm. Anh ngồi vào trong xe, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trong mắt ánh lên tia phức tạp. Tay anh nắm chặt tờ giấy, mãi sau anh mới buông ra. Lúc này, điện thoại của anh vang lên, là Giang Vũ Phi gọi đến. Anh nhận điện thoại, nghe thấy giọng cười của cô: “Tiêu Lang à, hôm nay em không ăn cơm cùng anh, em có một chút việc phải làm, lát nữa anh cũng không cần đón em đâu.” “Chuyện gì vậy?” Anh khôi phục cảm xúc, cười hỏi. “Không có gì… chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, em tắt máy đây, tối gặp lại.” Giang Vũ Phi ngắt điện thoại, đổi giày đi ra ngoài, bắt xe đi đến bệnh viện. Mấy ngày gần đây cô nôn ói rất nghiêm trọng, rồi lại không có bụng dạ ăn cơm, cô đoán là viêm dạ dày cấp, cô không dám xem thường nên muốn đi khám một chút. Lấy số, lúc ngồi ở khu nghỉ chờ khám cô cảm thấy không thoải mái. Khi nghe gọi đến tên, cô đi vào để cho bác sĩ khám. Cô nói qua tình trạng của mấy ngày hôm nay, người bác sĩ trung niên hơi ngước mắt nhìn lên, đề nghị cô: “Tình trạng này của cô có vẻ giống viêm dạ dày, nhưng cũng có khả năng là đã mang thai. Đề nghị cô nên khám sản trước, sẽ biết được là chính xác bệnh gì.” “Mang thai?” Giang Vũ Phi kinh ngạc, nếu thật sự mang thai, vậy thì chính là lần trước khi ở Nguyễn gia. Thế nhưng sau đó cô đã uống thuốc tránh thai mà, cô vẫn nhớ rõ ràng cô đã mua thuốc tránh thai về uống. Tuy là có hơi muộn nhưng thời điểm cô uống vẫn còn chưa quá thời gian có hiệu quả của thuốc. “Bác sĩ, tôi đã uống thuốc tránh thai, làm sao có thể có thai chứ. Trước kia tôi đã từng kiểm tra, lúc đó còn tưởng có thai, nhưng lúc khám xong chỉ là đau dạ dày.” “Tôi vẫn đề nghị cô nên đi làm xét nghiệm trước đã.” Giang Vũ Phi không còn cách nào khác, đành phải đến khoa sản. Đi đến tầng trệt bệnh viện, lòng cô có chút bất an. Lần trước đển bệnh viện, lúc đó đến một chút linh cảm có thai cũng không có, cô cũng tự tin là mình không có thai. Nhưng lần này thì khác, cô lại có dự cảm là cô thực sự đã có thai. Làm xét nghiệm kiểm tra nước tiểu, kết quả là dương tính. Y tá đem kết quả cho cô xem, nhìn thấy hai chữ “dương tính”, cô cảm giác như trời đất quay cuồng. Nếu như là người lần đầu có thai thì sẽ không biết dương tính là gì, nhưng cô không phải lần đầu mang thai, cô biết rõ đây là ý gì. “Chúc mừng cô, cô đã có thai.” Y tá cười nói với cô. “Không thể nào, tôi đã uống thuốc tránh thai, tại sao lại có thai được chứ?” Giang Vũ Phi hỏi với đầy vẻ nghi hoặc. Y tá giải thích: “Thuốc tránh thai không thể đạt hiệu quả 100%, nếu như thời gian cô uống quá muộn, hoặc cô uống thuốc quá thời hạn thì cũng có thể có thai.” Thân thể Giang Vũ Phi chao đảo, sắc mặt tái mét. Vậy giải thích duy nhất cho việc cô có thai chính là thời gian cô uống thuốc quá muộn… Uống thuốc tránh thai vẫn có thể có thai, trên thực tế tỷ lệ này không đến 1%, vậy mà cô lại “may mắn” trúng thưởng. Giang Vũ Phi nắm chặt kết quả xét nghiệm trong tay, hoảng hốt xoay người rời đi. Ra khỏi bệnh viện, không khí lạnh giá ùa đến làm cô lạnh đến nỗi cả người run rẩy.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó cô cũng giống như hôm nay, lúc chơi pháo hoa không hề sợ sệt, mà dáng vẻ rất thích thú.
Nghĩ lại cảnh ngày hôm nay cô dùng pháo hoa đối phó với anh, đến bây giờ anh vẫn giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà cảm giác mắc cười còn nhiều hơn.
Còn vì sao lại mắc cười thì anh cũng không biết nữa.
----
Ngày đính hôn ngày càng đến gần.
Tiêu Lang từ bệnh viện đi ra, cầm trong tay một tờ kết quả xét nghiệm.
Anh ngồi vào trong xe, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trong mắt ánh lên tia phức tạp. Tay anh nắm chặt tờ giấy, mãi sau anh mới buông ra.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, là Giang Vũ Phi gọi đến.
Anh nhận điện thoại, nghe thấy giọng cười của cô: “Tiêu Lang à, hôm nay em không ăn cơm cùng anh, em có một chút việc phải làm, lát nữa anh cũng không cần đón em đâu.”
“Chuyện gì vậy?” Anh khôi phục cảm xúc, cười hỏi.
“Không có gì… chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, em tắt máy đây, tối gặp lại.”
Giang Vũ Phi ngắt điện thoại, đổi giày đi ra ngoài, bắt xe đi đến bệnh viện.
Mấy ngày gần đây cô nôn ói rất nghiêm trọng, rồi lại không có bụng dạ ăn cơm, cô đoán là viêm dạ dày cấp, cô không dám xem thường nên muốn đi khám một chút.
Lấy số, lúc ngồi ở khu nghỉ chờ khám cô cảm thấy không thoải mái. Khi nghe gọi đến tên, cô đi vào để cho bác sĩ khám.
Cô nói qua tình trạng của mấy ngày hôm nay, người bác sĩ trung niên hơi ngước mắt nhìn lên, đề nghị cô: “Tình trạng này của cô có vẻ giống viêm dạ dày, nhưng cũng có khả năng là đã mang thai. Đề nghị cô nên khám sản trước, sẽ biết được là chính xác bệnh gì.”
“Mang thai?” Giang Vũ Phi kinh ngạc, nếu thật sự mang thai, vậy thì chính là lần trước khi ở Nguyễn gia.
Thế nhưng sau đó cô đã uống thuốc tránh thai mà, cô vẫn nhớ rõ ràng cô đã mua thuốc tránh thai về uống. Tuy là có hơi muộn nhưng thời điểm cô uống vẫn còn chưa quá thời gian có hiệu quả của thuốc.
“Bác sĩ, tôi đã uống thuốc tránh thai, làm sao có thể có thai chứ. Trước kia tôi đã từng kiểm tra, lúc đó còn tưởng có thai, nhưng lúc khám xong chỉ là đau dạ dày.”
“Tôi vẫn đề nghị cô nên đi làm xét nghiệm trước đã.”
Giang Vũ Phi không còn cách nào khác, đành phải đến khoa sản. Đi đến tầng trệt bệnh viện, lòng cô có chút bất an.
Lần trước đển bệnh viện, lúc đó đến một chút linh cảm có thai cũng không có, cô cũng tự tin là mình không có thai. Nhưng lần này thì khác, cô lại có dự cảm là cô thực sự đã có thai.
Làm xét nghiệm kiểm tra nước tiểu, kết quả là dương tính.
Y tá đem kết quả cho cô xem, nhìn thấy hai chữ “dương tính”, cô cảm giác như trời đất quay cuồng.
Nếu như là người lần đầu có thai thì sẽ không biết dương tính là gì, nhưng cô không phải lần đầu mang thai, cô biết rõ đây là ý gì.
“Chúc mừng cô, cô đã có thai.” Y tá cười nói với cô.
“Không thể nào, tôi đã uống thuốc tránh thai, tại sao lại có thai được chứ?” Giang Vũ Phi hỏi với đầy vẻ nghi hoặc.
Y tá giải thích: “Thuốc tránh thai không thể đạt hiệu quả 100%, nếu như thời gian cô uống quá muộn, hoặc cô uống thuốc quá thời hạn thì cũng có thể có thai.”
Thân thể Giang Vũ Phi chao đảo, sắc mặt tái mét.
Vậy giải thích duy nhất cho việc cô có thai chính là thời gian cô uống thuốc quá muộn…
Uống thuốc tránh thai vẫn có thể có thai, trên thực tế tỷ lệ này không đến 1%, vậy mà cô lại “may mắn” trúng thưởng.
Giang Vũ Phi nắm chặt kết quả xét nghiệm trong tay, hoảng hốt xoay người rời đi. Ra khỏi bệnh viện, không khí lạnh giá ùa đến làm cô lạnh đến nỗi cả người run rẩy.
Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Anh vẫn còn nhớ rất rõ, đêm hôm đó cô cũng giống như hôm nay, lúc chơi pháo hoa không hề sợ sệt, mà dáng vẻ rất thích thú. Nghĩ lại cảnh ngày hôm nay cô dùng pháo hoa đối phó với anh, đến bây giờ anh vẫn giận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mà cảm giác mắc cười còn nhiều hơn. Còn vì sao lại mắc cười thì anh cũng không biết nữa. ----Ngày đính hôn ngày càng đến gần. Tiêu Lang từ bệnh viện đi ra, cầm trong tay một tờ kết quả xét nghiệm. Anh ngồi vào trong xe, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, trong mắt ánh lên tia phức tạp. Tay anh nắm chặt tờ giấy, mãi sau anh mới buông ra. Lúc này, điện thoại của anh vang lên, là Giang Vũ Phi gọi đến. Anh nhận điện thoại, nghe thấy giọng cười của cô: “Tiêu Lang à, hôm nay em không ăn cơm cùng anh, em có một chút việc phải làm, lát nữa anh cũng không cần đón em đâu.” “Chuyện gì vậy?” Anh khôi phục cảm xúc, cười hỏi. “Không có gì… chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, em tắt máy đây, tối gặp lại.” Giang Vũ Phi ngắt điện thoại, đổi giày đi ra ngoài, bắt xe đi đến bệnh viện. Mấy ngày gần đây cô nôn ói rất nghiêm trọng, rồi lại không có bụng dạ ăn cơm, cô đoán là viêm dạ dày cấp, cô không dám xem thường nên muốn đi khám một chút. Lấy số, lúc ngồi ở khu nghỉ chờ khám cô cảm thấy không thoải mái. Khi nghe gọi đến tên, cô đi vào để cho bác sĩ khám. Cô nói qua tình trạng của mấy ngày hôm nay, người bác sĩ trung niên hơi ngước mắt nhìn lên, đề nghị cô: “Tình trạng này của cô có vẻ giống viêm dạ dày, nhưng cũng có khả năng là đã mang thai. Đề nghị cô nên khám sản trước, sẽ biết được là chính xác bệnh gì.” “Mang thai?” Giang Vũ Phi kinh ngạc, nếu thật sự mang thai, vậy thì chính là lần trước khi ở Nguyễn gia. Thế nhưng sau đó cô đã uống thuốc tránh thai mà, cô vẫn nhớ rõ ràng cô đã mua thuốc tránh thai về uống. Tuy là có hơi muộn nhưng thời điểm cô uống vẫn còn chưa quá thời gian có hiệu quả của thuốc. “Bác sĩ, tôi đã uống thuốc tránh thai, làm sao có thể có thai chứ. Trước kia tôi đã từng kiểm tra, lúc đó còn tưởng có thai, nhưng lúc khám xong chỉ là đau dạ dày.” “Tôi vẫn đề nghị cô nên đi làm xét nghiệm trước đã.” Giang Vũ Phi không còn cách nào khác, đành phải đến khoa sản. Đi đến tầng trệt bệnh viện, lòng cô có chút bất an. Lần trước đển bệnh viện, lúc đó đến một chút linh cảm có thai cũng không có, cô cũng tự tin là mình không có thai. Nhưng lần này thì khác, cô lại có dự cảm là cô thực sự đã có thai. Làm xét nghiệm kiểm tra nước tiểu, kết quả là dương tính. Y tá đem kết quả cho cô xem, nhìn thấy hai chữ “dương tính”, cô cảm giác như trời đất quay cuồng. Nếu như là người lần đầu có thai thì sẽ không biết dương tính là gì, nhưng cô không phải lần đầu mang thai, cô biết rõ đây là ý gì. “Chúc mừng cô, cô đã có thai.” Y tá cười nói với cô. “Không thể nào, tôi đã uống thuốc tránh thai, tại sao lại có thai được chứ?” Giang Vũ Phi hỏi với đầy vẻ nghi hoặc. Y tá giải thích: “Thuốc tránh thai không thể đạt hiệu quả 100%, nếu như thời gian cô uống quá muộn, hoặc cô uống thuốc quá thời hạn thì cũng có thể có thai.” Thân thể Giang Vũ Phi chao đảo, sắc mặt tái mét. Vậy giải thích duy nhất cho việc cô có thai chính là thời gian cô uống thuốc quá muộn… Uống thuốc tránh thai vẫn có thể có thai, trên thực tế tỷ lệ này không đến 1%, vậy mà cô lại “may mắn” trúng thưởng. Giang Vũ Phi nắm chặt kết quả xét nghiệm trong tay, hoảng hốt xoay người rời đi. Ra khỏi bệnh viện, không khí lạnh giá ùa đến làm cô lạnh đến nỗi cả người run rẩy.