Trời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì…

Chương 283: Cô không muốn đứa con này

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Cô đi đến trạm xe, vẫy một chiếc xe lại. Tay cô lạnh đến mức run rẩy kịch liệt, hai lần mở cửa xe đều không mở được. Tài xế phải mở cửa giúp cô, cô bước vào xe ngồi, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô suy nghĩ vẫn quyết định về chỗ ở của mình. Về đến nhà, cô nhanh chóng chui vào trong chăn, nằm co ro trên giường, trong lòng nóng như chảo đốt, cực kỳ khó chịu. Cô mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng, mà cô lại sắp đính hôn với Tiêu Lang. Cô nên làm sao bây giờ? Rốt cuộc cô nên làm sao bây giờ? Hai tay Giang Vũ Phi sờ vào bụng, nội tâm giằng xé đau khổ. Cô không muốn đứa con này, không muốn có con với Nguyễn Thiên Lăng. Thế nhưng nghĩ đến kiếp trước cô xảy thai, cô lại không nhẫn tâm. Bình thường cô luôn nói Nguyễn Thiên Lăng không xứng là ba của con cô, nếu cô bỏ đứa con này, vậy thì cô và Nguyễn Thiên Lăng có khác gì nhau. Giang Vũ Phi nghĩ mãi mà không biết phải làm sao, ông trời cho cô sống lại lần nữa, cô cũng cẩn thận từng ly từng tí để tránh xảy ra bi kịch, vậy mà vì sao tất cả mọi chuyện không biết là vô tình hay cố ý lại đi theo con đường giống như kiếp trước. Cô cho rằng kiếp này có chết cũng không thể mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng. Nhưng mà bây giờ... Trong lòng Giang Vũ Phi rất khó chịu, cô ôm chặt chăn khóc nức nở. Khóc được một lúc, cô ngẩn người nằm ở trên giường, cho đến khi bầu trời tốt đen, Tiêu Lang gọi điện cho cô, cô mới có phản ứng lại. “Vũ Phi, bây giờ em ở đâu?” Tiêu Lang ôn hòa hỏi cô. Giang Vũ Phi nhớ tới sự dịu dàng, chăm sóc của anh, và anh rất tốt với cô, trong lòng cô càng thêm khó chịu. Tiêu Lang, em thật lònng muốn kết hôn với anh, muốn ở bên anh. Thế nhưng em không xứng, em không có tư cách cùng anh xây dựng một gia đình hoàn chỉnh. “Em ở trong nhà.” Giang Vũ Phi khẽ nói, giọng nói khàn khàn, nghe là biết rõ bây giờ cô không khỏe. “Em sao vậy? Không khỏe à, chờ anh một chút, anh lập tức chạy tới đó ngay!” Giang Vũ Phi không nói gì thêm, cô cúp điện thoại ném lên trên giường. Đứng dậy đi vào phòng tắm rửa, điều chỉnh lại tâm trạng rồi chờ Tiêu Lang tới. ---Nguyễn Liên Lăng và Nhan Duyệt đang thử lễ phục tại cửa hàng áo cưới, Nhan Duyệt mặc một bộ đầm dài màu trắng, đứng bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, trông cô ta thật xinh đẹp đáng yêu đến động lòng người. Nhìn bọn họ qua gương, bà Nguyễn và bà Nhan đều cười không khép được miệng. Bà Nhan kéo tay bà Nguyễn cười nói: “Nguyễn phu nhân, hai đứa nó thật đúng là một đôi trời sinh. Cả thành phố A, người tôi ưng ý nhất chính là Thiên Lăng nhà bà, Thiên Lăng nhà bà quả thực là long phượng giữa người thường, cũng chỉ có Duyệt Duyệt nhà tôi mới có phúc được Thiên Lăng yêu mến.” Nghe người khác khen con mình, bà Nguyễn càng thêm vui vẻ. “Nói thật, Duyệt Duyệt nhà bà là cô con dâu đúng ý tôi nhất, tôi nhìn đứa nhỏ này từ bé đến lớn, cũng là đứa nhỏ ưu tú nhất tôi từng gặp...” Hai bà mẹ ngồi một bên trò chuyện vui vẻ, Nhan Duyệt tươi cười, cô ta kéo cánh ta Nguyễn Thiên Lăng, thẹn thùng nói: “Lăng, sắp được đính hôn với anh rồi, anh không biết em mong chờ ngày này bao lâu đâu.” “Anh cũng ngóng trông ngày này lâu lắm rồi.” Nguyễn Thiên Lăng quay người đối mặt với cô ta, dịu dàng nở nụ cười mê người với cô ta. “Nguyễn tiên sinh, đây là dây chuyền anh đặt hàng, vừa mới được đưa tới.” Nhân viên cửa hàng áo cưới bưng một hộp trang sức tinh xảo đi tới. Nguyễn Thiên Lăng mở hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng cổ ngọc trai, từng viên ngọc trai tròn xoe sáng bóng, mỗi một viên ngọc trai cũng có giá trị không thấp, huống chi là cả một chuỗi. 

Cô đi đến trạm xe, vẫy một chiếc xe lại. Tay cô lạnh đến mức run rẩy kịch liệt, hai lần mở cửa xe đều không mở được. 

Tài xế phải mở cửa giúp cô, cô bước vào xe ngồi, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô suy nghĩ vẫn quyết định về chỗ ở của mình. 

Về đến nhà, cô nhanh chóng chui vào trong chăn, nằm co ro trên giường, trong lòng nóng như chảo đốt, cực kỳ khó chịu. 

Cô mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng, mà cô lại sắp đính hôn với Tiêu Lang. 

Cô nên làm sao bây giờ? Rốt cuộc cô nên làm sao bây giờ? 

Hai tay Giang Vũ Phi sờ vào bụng, nội tâm giằng xé đau khổ. Cô không muốn đứa con này, không muốn có con với Nguyễn Thiên Lăng. 

Thế nhưng nghĩ đến kiếp trước cô xảy thai, cô lại không nhẫn tâm. 

Bình thường cô luôn nói Nguyễn Thiên Lăng không xứng là ba của con cô, nếu cô bỏ đứa con này, vậy thì cô và Nguyễn Thiên Lăng có khác gì nhau. 

Giang Vũ Phi nghĩ mãi mà không biết phải làm sao, ông trời cho cô sống lại lần nữa, cô cũng cẩn thận từng ly từng tí để tránh xảy ra bi kịch, vậy mà vì sao tất cả mọi chuyện không biết là vô tình hay cố ý lại đi theo con đường giống như kiếp trước. 

Cô cho rằng kiếp này có chết cũng không thể mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng. 

Nhưng mà bây giờ... 

Trong lòng Giang Vũ Phi rất khó chịu, cô ôm chặt chăn khóc nức nở. 

Khóc được một lúc, cô ngẩn người nằm ở trên giường, cho đến khi bầu trời tốt đen, Tiêu Lang gọi điện cho cô, cô mới có phản ứng lại. 

“Vũ Phi, bây giờ em ở đâu?” Tiêu Lang ôn hòa hỏi cô. 

Giang Vũ Phi nhớ tới sự dịu dàng, chăm sóc của anh, và anh rất tốt với cô, trong lòng cô càng thêm khó chịu. 

Tiêu Lang, em thật lònng muốn kết hôn với anh, muốn ở bên anh. 

Thế nhưng em không xứng, em không có tư cách cùng anh xây dựng một gia đình hoàn chỉnh. 

“Em ở trong nhà.” Giang Vũ Phi khẽ nói, giọng nói khàn khàn, nghe là biết rõ bây giờ cô không khỏe. 

“Em sao vậy? Không khỏe à, chờ anh một chút, anh lập tức chạy tới đó ngay!” 

Giang Vũ Phi không nói gì thêm, cô cúp điện thoại ném lên trên giường. Đứng dậy đi vào phòng tắm rửa, điều chỉnh lại tâm trạng rồi chờ Tiêu Lang tới. 

---

Nguyễn Liên Lăng và Nhan Duyệt đang thử lễ phục tại cửa hàng áo cưới, Nhan Duyệt mặc một bộ đầm dài màu trắng, đứng bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, trông cô ta thật xinh đẹp đáng yêu đến động lòng người. 

Nhìn bọn họ qua gương, bà Nguyễn và bà Nhan đều cười không khép được miệng. 

Bà Nhan kéo tay bà Nguyễn cười nói: “Nguyễn phu nhân, hai đứa nó thật đúng là một đôi trời sinh. Cả thành phố A, người tôi ưng ý nhất chính là Thiên Lăng nhà bà, Thiên Lăng nhà bà quả thực là long phượng giữa người thường, cũng chỉ có Duyệt Duyệt nhà tôi mới có phúc được Thiên Lăng yêu mến.” 

Nghe người khác khen con mình, bà Nguyễn càng thêm vui vẻ. 

“Nói thật, Duyệt Duyệt nhà bà là cô con dâu đúng ý tôi nhất, tôi nhìn đứa nhỏ này từ bé đến lớn, cũng là đứa nhỏ ưu tú nhất tôi từng gặp...” 

Hai bà mẹ ngồi một bên trò chuyện vui vẻ, Nhan Duyệt tươi cười, cô ta kéo cánh ta Nguyễn Thiên Lăng, thẹn thùng nói: “Lăng, sắp được đính hôn với anh rồi, anh không biết em mong chờ ngày này bao lâu đâu.” 

“Anh cũng ngóng trông ngày này lâu lắm rồi.” Nguyễn Thiên Lăng quay người đối mặt với cô ta, dịu dàng nở nụ cười mê người với cô ta. 

“Nguyễn tiên sinh, đây là dây chuyền anh đặt hàng, vừa mới được đưa tới.” Nhân viên cửa hàng áo cưới bưng một hộp trang sức tinh xảo đi tới. 

Nguyễn Thiên Lăng mở hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng cổ ngọc trai, từng viên ngọc trai tròn xoe sáng bóng, mỗi một viên ngọc trai cũng có giá trị không thấp, huống chi là cả một chuỗi. 

Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn CầuTác giả: Phi Tử Nhất TiếuTruyện Ngôn TìnhTrời đêm mát như dòng nước. Một chiếc xe đua màu đỏ hào nhoáng được lái vào trong biệt thự làm thai phụ đang ngủ trên lầu thức giấc. Cửa phòng khách bị đẩy ra, một đôi nam nữ bước vào, loạng choạng ngã mình trên chiếc ghế sofa êm ái. Người đàn ông là chủ căn biệt thự này, nhưng người phụ nữ ấy lại không phải nữ chủ nhân. “Thiếu gia…” - Người giúp việc kêu lên kinh ngạc. “Cút!” - Người đàn ông tỏ vẻ không vui, giọng nói có sức nóng thiêu đốt. Sau đó, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ. ---- Gió thổi lay động rèm cửa sổ có những bông hoa li ti trắng. Từng cơn gió lạnh thổi vào cũng không làm tan đi sức nóng trong phòng khách. “Lăng, em yêu anh…” - Giọng người nữ hổn hển vang lên trong phòng khách rộng rãi. “Duyệt Duyệt, anh cũng yêu em…” - Người đàn ông đáp lại mơ hồ. Phòng khách được trang trí tinh tế, huyễn hoặc mê ly. ---- Cùng thời gian đó, phòng ngủ lầu trên cửa phòng bật mở. Giang Vũ Phi mắt vẫn còn ngái ngủ, tay ôm bụng bầu đã sáu tháng đi trên tấm thảm dày. Âm thanh kì… Cô đi đến trạm xe, vẫy một chiếc xe lại. Tay cô lạnh đến mức run rẩy kịch liệt, hai lần mở cửa xe đều không mở được. Tài xế phải mở cửa giúp cô, cô bước vào xe ngồi, tài xế hỏi cô muốn đi đâu, cô suy nghĩ vẫn quyết định về chỗ ở của mình. Về đến nhà, cô nhanh chóng chui vào trong chăn, nằm co ro trên giường, trong lòng nóng như chảo đốt, cực kỳ khó chịu. Cô mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng, mà cô lại sắp đính hôn với Tiêu Lang. Cô nên làm sao bây giờ? Rốt cuộc cô nên làm sao bây giờ? Hai tay Giang Vũ Phi sờ vào bụng, nội tâm giằng xé đau khổ. Cô không muốn đứa con này, không muốn có con với Nguyễn Thiên Lăng. Thế nhưng nghĩ đến kiếp trước cô xảy thai, cô lại không nhẫn tâm. Bình thường cô luôn nói Nguyễn Thiên Lăng không xứng là ba của con cô, nếu cô bỏ đứa con này, vậy thì cô và Nguyễn Thiên Lăng có khác gì nhau. Giang Vũ Phi nghĩ mãi mà không biết phải làm sao, ông trời cho cô sống lại lần nữa, cô cũng cẩn thận từng ly từng tí để tránh xảy ra bi kịch, vậy mà vì sao tất cả mọi chuyện không biết là vô tình hay cố ý lại đi theo con đường giống như kiếp trước. Cô cho rằng kiếp này có chết cũng không thể mang thai con của Nguyễn Thiên Lăng. Nhưng mà bây giờ... Trong lòng Giang Vũ Phi rất khó chịu, cô ôm chặt chăn khóc nức nở. Khóc được một lúc, cô ngẩn người nằm ở trên giường, cho đến khi bầu trời tốt đen, Tiêu Lang gọi điện cho cô, cô mới có phản ứng lại. “Vũ Phi, bây giờ em ở đâu?” Tiêu Lang ôn hòa hỏi cô. Giang Vũ Phi nhớ tới sự dịu dàng, chăm sóc của anh, và anh rất tốt với cô, trong lòng cô càng thêm khó chịu. Tiêu Lang, em thật lònng muốn kết hôn với anh, muốn ở bên anh. Thế nhưng em không xứng, em không có tư cách cùng anh xây dựng một gia đình hoàn chỉnh. “Em ở trong nhà.” Giang Vũ Phi khẽ nói, giọng nói khàn khàn, nghe là biết rõ bây giờ cô không khỏe. “Em sao vậy? Không khỏe à, chờ anh một chút, anh lập tức chạy tới đó ngay!” Giang Vũ Phi không nói gì thêm, cô cúp điện thoại ném lên trên giường. Đứng dậy đi vào phòng tắm rửa, điều chỉnh lại tâm trạng rồi chờ Tiêu Lang tới. ---Nguyễn Liên Lăng và Nhan Duyệt đang thử lễ phục tại cửa hàng áo cưới, Nhan Duyệt mặc một bộ đầm dài màu trắng, đứng bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, trông cô ta thật xinh đẹp đáng yêu đến động lòng người. Nhìn bọn họ qua gương, bà Nguyễn và bà Nhan đều cười không khép được miệng. Bà Nhan kéo tay bà Nguyễn cười nói: “Nguyễn phu nhân, hai đứa nó thật đúng là một đôi trời sinh. Cả thành phố A, người tôi ưng ý nhất chính là Thiên Lăng nhà bà, Thiên Lăng nhà bà quả thực là long phượng giữa người thường, cũng chỉ có Duyệt Duyệt nhà tôi mới có phúc được Thiên Lăng yêu mến.” Nghe người khác khen con mình, bà Nguyễn càng thêm vui vẻ. “Nói thật, Duyệt Duyệt nhà bà là cô con dâu đúng ý tôi nhất, tôi nhìn đứa nhỏ này từ bé đến lớn, cũng là đứa nhỏ ưu tú nhất tôi từng gặp...” Hai bà mẹ ngồi một bên trò chuyện vui vẻ, Nhan Duyệt tươi cười, cô ta kéo cánh ta Nguyễn Thiên Lăng, thẹn thùng nói: “Lăng, sắp được đính hôn với anh rồi, anh không biết em mong chờ ngày này bao lâu đâu.” “Anh cũng ngóng trông ngày này lâu lắm rồi.” Nguyễn Thiên Lăng quay người đối mặt với cô ta, dịu dàng nở nụ cười mê người với cô ta. “Nguyễn tiên sinh, đây là dây chuyền anh đặt hàng, vừa mới được đưa tới.” Nhân viên cửa hàng áo cưới bưng một hộp trang sức tinh xảo đi tới. Nguyễn Thiên Lăng mở hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng cổ ngọc trai, từng viên ngọc trai tròn xoe sáng bóng, mỗi một viên ngọc trai cũng có giá trị không thấp, huống chi là cả một chuỗi. 

Chương 283: Cô không muốn đứa con này