Tác giả:

Cô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra…

Chương 23

Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… "vút"Bất chợt, thân ảnh anh gục ngã. Cô cũng theo đó bất tỉnh, nhiều mảnh thuỷ tinh dính vào người cô, máu tuông ra như suối.Cây roi điện một lần nữa lại rơi xuống. Khuôn ngực ông phập phồng, lần này, quả nhiên là ra tay nặng hơn rồi. Biết được khi anh tức giận có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng là, không ngờ lại đến mức này.______ta là dãy phân cách/Nữ chính, nàng lại chịu khổ rồi/______Trong đêm tối, một thân ảnh bị trói chặt vào chiếc ghế, trên người đầy máu là máu. Đôi mắt khẽ nhắm lại.Từ phía cầu thang truyền đến bước chân. Có vài người đi xuống, và kẻ xuất hiện đầu tiên là tên ác ma Lãnh Tử."Muốn giết thì nhanh đi, ông đây chờ chán rồi!"Đã bị trói còn mạnh miệng như vậy, nếu anh thu tên này có thể sẽ giúp ích cho anh rất nhiều. Nhưng đáng tiếc, hắn dám sỉ nhục anh trước mặt bao nhiêu người, hoàn toàn không thể sống."Kích điện!" Giọng anh vang lên đầy uy lực. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng xẹt của điện vang lên chuyền từ ngoài vào trong chiếc ghế.Người ngồi trên chiếc ghế kia vẫn không phát ra lời nào, tự mình chịu đựng dòng điện áp cao đến toàn thân run rẩy không thôi.Một tiếng cười vang lên khiến nơi đây trở nên u ám, ánh mắt anh như Tu La phóng cái nhìn về phía tên đang ngồi kia, như là địa ngục nhân thế.Rồi đột nhiên, một tên vệ sĩ từ trên hớt hãi chạy xuống."Thiếu chủ, Mộc tiểu thư cắt tay tự sát ạ"Tiếng cười của anh liền dừng lại. Mắt anh trở nên đỏ rực, phát sáng, chuyển hướng nhìn về phía tên áo đen kia, một phát liền bắn chết hắn.Em dám tự sát... Tốt lắm!--------Cố Mạc: Bỗng dưng cảm thấy động lực sụt giảm nghiêm trọng, viết truyện cũng dần nhàm chán. Ta xin lỗi. Ta sẽ cố khắc phục tình trạng này nhanh nhất.😶😶😶

"vút"

Bất chợt, thân ảnh anh gục ngã. Cô cũng theo đó bất tỉnh, nhiều mảnh thuỷ tinh dính vào người cô, máu tuông ra như suối.

Cây roi điện một lần nữa lại rơi xuống. Khuôn ngực ông phập phồng, lần này, quả nhiên là ra tay nặng hơn rồi. Biết được khi anh tức giận có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng là, không ngờ lại đến mức này.

______ta là dãy phân cách/Nữ chính, nàng lại chịu khổ rồi/______

Trong đêm tối, một thân ảnh bị trói chặt vào chiếc ghế, trên người đầy máu là máu. Đôi mắt khẽ nhắm lại.

Từ phía cầu thang truyền đến bước chân. Có vài người đi xuống, và kẻ xuất hiện đầu tiên là tên ác ma Lãnh Tử.

"Muốn giết thì nhanh đi, ông đây chờ chán rồi!"

Đã bị trói còn mạnh miệng như vậy, nếu anh thu tên này có thể sẽ giúp ích cho anh rất nhiều. Nhưng đáng tiếc, hắn dám sỉ nhục anh trước mặt bao nhiêu người, hoàn toàn không thể sống.

"Kích điện!" Giọng anh vang lên đầy uy lực. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng xẹt của điện vang lên chuyền từ ngoài vào trong chiếc ghế.

Người ngồi trên chiếc ghế kia vẫn không phát ra lời nào, tự mình chịu đựng dòng điện áp cao đến toàn thân run rẩy không thôi.

Một tiếng cười vang lên khiến nơi đây trở nên u ám, ánh mắt anh như Tu La phóng cái nhìn về phía tên đang ngồi kia, như là địa ngục nhân thế.

Rồi đột nhiên, một tên vệ sĩ từ trên hớt hãi chạy xuống.

"Thiếu chủ, Mộc tiểu thư cắt tay tự sát ạ"

Tiếng cười của anh liền dừng lại. Mắt anh trở nên đỏ rực, phát sáng, chuyển hướng nhìn về phía tên áo đen kia, một phát liền bắn chết hắn.

Em dám tự sát... Tốt lắm!

--------

Cố Mạc: Bỗng dưng cảm thấy động lực sụt giảm nghiêm trọng, viết truyện cũng dần nhàm chán. Ta xin lỗi. Ta sẽ cố khắc phục tình trạng này nhanh nhất.😶😶😶

Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… "vút"Bất chợt, thân ảnh anh gục ngã. Cô cũng theo đó bất tỉnh, nhiều mảnh thuỷ tinh dính vào người cô, máu tuông ra như suối.Cây roi điện một lần nữa lại rơi xuống. Khuôn ngực ông phập phồng, lần này, quả nhiên là ra tay nặng hơn rồi. Biết được khi anh tức giận có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng là, không ngờ lại đến mức này.______ta là dãy phân cách/Nữ chính, nàng lại chịu khổ rồi/______Trong đêm tối, một thân ảnh bị trói chặt vào chiếc ghế, trên người đầy máu là máu. Đôi mắt khẽ nhắm lại.Từ phía cầu thang truyền đến bước chân. Có vài người đi xuống, và kẻ xuất hiện đầu tiên là tên ác ma Lãnh Tử."Muốn giết thì nhanh đi, ông đây chờ chán rồi!"Đã bị trói còn mạnh miệng như vậy, nếu anh thu tên này có thể sẽ giúp ích cho anh rất nhiều. Nhưng đáng tiếc, hắn dám sỉ nhục anh trước mặt bao nhiêu người, hoàn toàn không thể sống."Kích điện!" Giọng anh vang lên đầy uy lực. Ngay sau đó, hàng loạt tiếng xẹt của điện vang lên chuyền từ ngoài vào trong chiếc ghế.Người ngồi trên chiếc ghế kia vẫn không phát ra lời nào, tự mình chịu đựng dòng điện áp cao đến toàn thân run rẩy không thôi.Một tiếng cười vang lên khiến nơi đây trở nên u ám, ánh mắt anh như Tu La phóng cái nhìn về phía tên đang ngồi kia, như là địa ngục nhân thế.Rồi đột nhiên, một tên vệ sĩ từ trên hớt hãi chạy xuống."Thiếu chủ, Mộc tiểu thư cắt tay tự sát ạ"Tiếng cười của anh liền dừng lại. Mắt anh trở nên đỏ rực, phát sáng, chuyển hướng nhìn về phía tên áo đen kia, một phát liền bắn chết hắn.Em dám tự sát... Tốt lắm!--------Cố Mạc: Bỗng dưng cảm thấy động lực sụt giảm nghiêm trọng, viết truyện cũng dần nhàm chán. Ta xin lỗi. Ta sẽ cố khắc phục tình trạng này nhanh nhất.😶😶😶

Chương 23