Tác giả:

Cô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra…

Chương 24

Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Cô vừa mới tỉnh lại liền tự sát đến nay đã 4 ngày rồi chưa tỉnh. Mỗi bác sĩ đều run lên từng tấc da thịt, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh thì họ sẽ mất mạng, họ không muốn như vậy. Mà tên Lãnh Tử này cũng quá độc ác, khiến cho cô gần như không còn giọt máu nào, phải chết đi sống lại, xương chân gãy còn chưa kịp lành lại bị nứt ra, toàn thân đều bị thương do mảnh thuỷ tinh đâm vào, lại rất sâu. Máu cô không thể cầm lại được, khiến sinh mạng cô trở nên thập tử nhất sinh, còn hơn vạn lần chết. Vậy mà..."Giết!" Giọng nói phát ra từ cửa. Họ đồng loạt nhìn về phía anh, mặt cắt không còn một giọt máu."Lãnh thiếu gia, xin người tha cho chúng tôi" Bọn họ quỳ xuống đất, mỗi người một câu khiến căn phòng trở nên ồn ào."Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng"Khuôn mặt anh hoàn toàn không thay đổi, vẫn là mặt lạnh như tiền. Thậm chí còn có chút, giá lạnh, khát máu.4 tên bác sĩ ngã gục xuống đất, chứng minh được lời đồn về ác ma như anh hoàn toàn không hề sai. Những người còn lại liền biết phận, im phăng phắc.Cô còn đang nằm hôn mê, cần yên tĩnh, là do họ quá ồn."Tôi cho các người thời hạn ngày mai, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh. Thì mang xác tới đây"Nói xong anh liền ra ngoài...Anh... Chợt giật mình. Bỗng dưng lại muốn cứu sống nữ nhân này, vì sao? Người này đã làm gì khiến anh không khỏi nghĩ như vậy. Từ khi nghe tin cô tự sát, anh liền chạy tới. Nhìn một màu đỏ thẫm trên giường, vây xung quanh cô, tim anh liền thắt lại như có ai bóp nghẹt. Anh như phát điên tìm người gọi bác sĩ, nhưng vì sao anh phải làm vậy? Nữ nhân này đã mất lần đầu tiên, vì sao anh phải dung cô như vậy. Tâm anh hỗn loạn, biết những hành động kia hiện lên ý nghĩa gì, nhưng anh lại không thể khiến bản thân mình làm khác.Nữ nhân kia là yêu nghiệt phương nào, lại dám khiến anh ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên vì lo cho ả. Tâm mỗi ngày đều chỉ nghĩ về ả, trong giấc ngủ cũng hiện lên những hình ảnh của ả. Mọi thứ về ả như khắc sâu vào trong tâm trí anh. Hay có phải anh đã...Không, không!Cứu sống em để khiến em sống không bằng chết!Đó mới chính là điều tôi muốn!

Cô vừa mới tỉnh lại liền tự sát đến nay đã 4 ngày rồi chưa tỉnh. Mỗi bác sĩ đều run lên từng tấc da thịt, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh thì họ sẽ mất mạng, họ không muốn như vậy. Mà tên Lãnh Tử này cũng quá độc ác, khiến cho cô gần như không còn giọt máu nào, phải chết đi sống lại, xương chân gãy còn chưa kịp lành lại bị nứt ra, toàn thân đều bị thương do mảnh thuỷ tinh đâm vào, lại rất sâu. Máu cô không thể cầm lại được, khiến sinh mạng cô trở nên thập tử nhất sinh, còn hơn vạn lần chết. Vậy mà...

"Giết!" Giọng nói phát ra từ cửa. Họ đồng loạt nhìn về phía anh, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Lãnh thiếu gia, xin người tha cho chúng tôi" Bọn họ quỳ xuống đất, mỗi người một câu khiến căn phòng trở nên ồn ào.

"Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng"

Khuôn mặt anh hoàn toàn không thay đổi, vẫn là mặt lạnh như tiền. Thậm chí còn có chút, giá lạnh, khát máu.

4 tên bác sĩ ngã gục xuống đất, chứng minh được lời đồn về ác ma như anh hoàn toàn không hề sai. Những người còn lại liền biết phận, im phăng phắc.

Cô còn đang nằm hôn mê, cần yên tĩnh, là do họ quá ồn.

"Tôi cho các người thời hạn ngày mai, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh. Thì mang xác tới đây"

Nói xong anh liền ra ngoài...

Anh... Chợt giật mình. Bỗng dưng lại muốn cứu sống nữ nhân này, vì sao? Người này đã làm gì khiến anh không khỏi nghĩ như vậy. Từ khi nghe tin cô tự sát, anh liền chạy tới. Nhìn một màu đỏ thẫm trên giường, vây xung quanh cô, tim anh liền thắt lại như có ai bóp nghẹt. Anh như phát điên tìm người gọi bác sĩ, nhưng vì sao anh phải làm vậy? Nữ nhân này đã mất lần đầu tiên, vì sao anh phải dung cô như vậy. Tâm anh hỗn loạn, biết những hành động kia hiện lên ý nghĩa gì, nhưng anh lại không thể khiến bản thân mình làm khác.

Nữ nhân kia là yêu nghiệt phương nào, lại dám khiến anh ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên vì lo cho ả. Tâm mỗi ngày đều chỉ nghĩ về ả, trong giấc ngủ cũng hiện lên những hình ảnh của ả. Mọi thứ về ả như khắc sâu vào trong tâm trí anh. Hay có phải anh đã...

Không, không!

Cứu sống em để khiến em sống không bằng chết!

Đó mới chính là điều tôi muốn!

Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Cô vừa mới tỉnh lại liền tự sát đến nay đã 4 ngày rồi chưa tỉnh. Mỗi bác sĩ đều run lên từng tấc da thịt, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh thì họ sẽ mất mạng, họ không muốn như vậy. Mà tên Lãnh Tử này cũng quá độc ác, khiến cho cô gần như không còn giọt máu nào, phải chết đi sống lại, xương chân gãy còn chưa kịp lành lại bị nứt ra, toàn thân đều bị thương do mảnh thuỷ tinh đâm vào, lại rất sâu. Máu cô không thể cầm lại được, khiến sinh mạng cô trở nên thập tử nhất sinh, còn hơn vạn lần chết. Vậy mà..."Giết!" Giọng nói phát ra từ cửa. Họ đồng loạt nhìn về phía anh, mặt cắt không còn một giọt máu."Lãnh thiếu gia, xin người tha cho chúng tôi" Bọn họ quỳ xuống đất, mỗi người một câu khiến căn phòng trở nên ồn ào."Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng"Khuôn mặt anh hoàn toàn không thay đổi, vẫn là mặt lạnh như tiền. Thậm chí còn có chút, giá lạnh, khát máu.4 tên bác sĩ ngã gục xuống đất, chứng minh được lời đồn về ác ma như anh hoàn toàn không hề sai. Những người còn lại liền biết phận, im phăng phắc.Cô còn đang nằm hôn mê, cần yên tĩnh, là do họ quá ồn."Tôi cho các người thời hạn ngày mai, nếu nữ nhân này còn chưa tỉnh. Thì mang xác tới đây"Nói xong anh liền ra ngoài...Anh... Chợt giật mình. Bỗng dưng lại muốn cứu sống nữ nhân này, vì sao? Người này đã làm gì khiến anh không khỏi nghĩ như vậy. Từ khi nghe tin cô tự sát, anh liền chạy tới. Nhìn một màu đỏ thẫm trên giường, vây xung quanh cô, tim anh liền thắt lại như có ai bóp nghẹt. Anh như phát điên tìm người gọi bác sĩ, nhưng vì sao anh phải làm vậy? Nữ nhân này đã mất lần đầu tiên, vì sao anh phải dung cô như vậy. Tâm anh hỗn loạn, biết những hành động kia hiện lên ý nghĩa gì, nhưng anh lại không thể khiến bản thân mình làm khác.Nữ nhân kia là yêu nghiệt phương nào, lại dám khiến anh ngày ngày ăn không ngon, ngủ không yên vì lo cho ả. Tâm mỗi ngày đều chỉ nghĩ về ả, trong giấc ngủ cũng hiện lên những hình ảnh của ả. Mọi thứ về ả như khắc sâu vào trong tâm trí anh. Hay có phải anh đã...Không, không!Cứu sống em để khiến em sống không bằng chết!Đó mới chính là điều tôi muốn!

Chương 24