Tác giả:

Cô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra…

Chương 28

Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Trong phòng cô vang lên tiếng cười nói của hai người. Là một già... Và một trẻ. Người đàn ông toả ra khí phách dịu nhẹ dắt tay một cô gái nhỏ tuổi tập bước đi trong phòng."Cẩn thận!"Giọng quản gia vang lên mang theo là nét dịu dàng trìu mến."A, được rồi này! được rồi này!" Nét mặt cô vui mừng không hề che giấu. Cuối cùng thì chân cô cũng sắp hồi phục. Cô có thể đi lại trên chính đôi chân của mình được rồi!"Có muốn nghỉ ngơi không?" Ông hơi nghiên đầu, như đang nói chuyện với một đứa trẻ."Không ạ, con còn muốn đi nữa"Cô ngây ngốc mỉm cười, sau đó lại chăm chỉ luyện tập tiếp."Con thật bướng""Con mong chân mau lành lại để con có thể đi thật nhiều nơi, đi thật xa, thật xa đến những nơi mà con muốn tới"Hai người trong phòng cười cười nói nói, lại không để ý bên ngoài có một thân ảnh màu đen đứng trước cửa. Giọng nói của cô như tiếng chim hoàng anh vô tình lọt vào tai người kia.Tay anh liền nắm chặt lại, đôi mắt ánh lửa đỏ nhìn vào trong.Em muốn rời khỏi tôi, em muốn đi thật xa.Chân em bị tôi phế một lần, tôi cũng không ngại phế chân em lần nữa. Lần trước là cảnh cáo em, có phải quá nhẹ hay không, bây giờ lại còn muốn nữa. Có vẻ như, không dạy em một bài học thì em sẽ không bỏ ý nghĩ muốn rời xa tôi rồi.Em, sẽ phải hối hận vì những điều em nói ngày hôm nay!

Trong phòng cô vang lên tiếng cười nói của hai người. Là một già... Và một trẻ. Người đàn ông toả ra khí phách dịu nhẹ dắt tay một cô gái nhỏ tuổi tập bước đi trong phòng.

"Cẩn thận!"

Giọng quản gia vang lên mang theo là nét dịu dàng trìu mến.

"A, được rồi này! được rồi này!" Nét mặt cô vui mừng không hề che giấu. Cuối cùng thì chân cô cũng sắp hồi phục. Cô có thể đi lại trên chính đôi chân của mình được rồi!

"Có muốn nghỉ ngơi không?" Ông hơi nghiên đầu, như đang nói chuyện với một đứa trẻ.

"Không ạ, con còn muốn đi nữa"

Cô ngây ngốc mỉm cười, sau đó lại chăm chỉ luyện tập tiếp.

"Con thật bướng"

"Con mong chân mau lành lại để con có thể đi thật nhiều nơi, đi thật xa, thật xa đến những nơi mà con muốn tới"

Hai người trong phòng cười cười nói nói, lại không để ý bên ngoài có một thân ảnh màu đen đứng trước cửa. Giọng nói của cô như tiếng chim hoàng anh vô tình lọt vào tai người kia.

Tay anh liền nắm chặt lại, đôi mắt ánh lửa đỏ nhìn vào trong.

Em muốn rời khỏi tôi, em muốn đi thật xa.

Chân em bị tôi phế một lần, tôi cũng không ngại phế chân em lần nữa. Lần trước là cảnh cáo em, có phải quá nhẹ hay không, bây giờ lại còn muốn nữa. Có vẻ như, không dạy em một bài học thì em sẽ không bỏ ý nghĩ muốn rời xa tôi rồi.

Em, sẽ phải hối hận vì những điều em nói ngày hôm nay!

Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Trong phòng cô vang lên tiếng cười nói của hai người. Là một già... Và một trẻ. Người đàn ông toả ra khí phách dịu nhẹ dắt tay một cô gái nhỏ tuổi tập bước đi trong phòng."Cẩn thận!"Giọng quản gia vang lên mang theo là nét dịu dàng trìu mến."A, được rồi này! được rồi này!" Nét mặt cô vui mừng không hề che giấu. Cuối cùng thì chân cô cũng sắp hồi phục. Cô có thể đi lại trên chính đôi chân của mình được rồi!"Có muốn nghỉ ngơi không?" Ông hơi nghiên đầu, như đang nói chuyện với một đứa trẻ."Không ạ, con còn muốn đi nữa"Cô ngây ngốc mỉm cười, sau đó lại chăm chỉ luyện tập tiếp."Con thật bướng""Con mong chân mau lành lại để con có thể đi thật nhiều nơi, đi thật xa, thật xa đến những nơi mà con muốn tới"Hai người trong phòng cười cười nói nói, lại không để ý bên ngoài có một thân ảnh màu đen đứng trước cửa. Giọng nói của cô như tiếng chim hoàng anh vô tình lọt vào tai người kia.Tay anh liền nắm chặt lại, đôi mắt ánh lửa đỏ nhìn vào trong.Em muốn rời khỏi tôi, em muốn đi thật xa.Chân em bị tôi phế một lần, tôi cũng không ngại phế chân em lần nữa. Lần trước là cảnh cáo em, có phải quá nhẹ hay không, bây giờ lại còn muốn nữa. Có vẻ như, không dạy em một bài học thì em sẽ không bỏ ý nghĩ muốn rời xa tôi rồi.Em, sẽ phải hối hận vì những điều em nói ngày hôm nay!

Chương 28