Cô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra…
Chương 29
Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Trong đêm tối, khí trời có chút se. Bên ngoài từng đợt gió nhẹ thổi qua mang theo sương lạnh. Nếu ở thành phố, chắc sẽ đẹp lắm, nơi đó có ánh đèn nhiều màu rực rỡ, toả ra như hào quang mặt trời. Rất tiếc đây lại là nơi rừng sâu âm u, một nơi mỗi ngày chỉ nghe tiếng kêu gọi bầy của những con sói xám, hay những con đom đóm đẹp màu vây lại một chỗ, tạo ra một ánh mắt quỷ dị.Cô nằm trên giường nhìn ra cửa sổ, cô cũng rất muốn ra ngoài kia. Nhưng cũng sẽ nhanh thôi, chân cô sắp lành lại rồi. Cô xoè bàn tay trắng nõn ra trước mắt mình, ngắm nghía rồi tự cười một mình.Cửa phòng bật mở, anh liền bước vào với nụ cười trên môi. Ai cũng biết nụ cười kia có chín phần là tà ác, chỉ có cô không biết, lại tưởng như đó là nụ cười từ trong tâm."Thần Nhi"Anh ngồi bên giường xoa xoa má cô rồi hôn lên trán."Hôm nay chơi có vui không?""Vui, nhưng em muốn chân lành lại, em muốn đi thật xa, em muốn đi khắp thế giới""Oh, vậy sao!?" Khuôn mặt anh đen nửa phần, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng anh lúc này.Bỗng tay anh như một tia chớp bóp cái cổ bé nhỏ của cô. Cả người anh toác ra thứ hàn khí đen kì lạ, như muốn một tay bẻ gãy cái cổ kia."Em muốn đi?""Viên Hiên, anh làm em đau, em khó thở" Tay cô cầm lấy bàn tay như ma quỷ kia, cô không muốn chết, không muốn."Tốt! Em giỏi lắm!" Khuôn mặt anh trở nên hung ác, anh liền lôi trong tủ kế bên giường ra một sợi dây thừng dài, trói hai tay cô vào thành giường."Viên Hiên, anh muốn làm gì vậy?" Nhìn chiếc kim tiêm trong tay anh, cô bắt đầu hoảng sợ. Cô rất sợ chích, thấy kim tiêm cô càng sợ hơn. Còn thứ trong kim tiêm kia là gì? Nhìn nó thật đáng sợ. "Đó là thứ gì vậy, Hiên?""Ma tuý"
Trong đêm tối, khí trời có chút se. Bên ngoài từng đợt gió nhẹ thổi qua mang theo sương lạnh. Nếu ở thành phố, chắc sẽ đẹp lắm, nơi đó có ánh đèn nhiều màu rực rỡ, toả ra như hào quang mặt trời. Rất tiếc đây lại là nơi rừng sâu âm u, một nơi mỗi ngày chỉ nghe tiếng kêu gọi bầy của những con sói xám, hay những con đom đóm đẹp màu vây lại một chỗ, tạo ra một ánh mắt quỷ dị.
Cô nằm trên giường nhìn ra cửa sổ, cô cũng rất muốn ra ngoài kia. Nhưng cũng sẽ nhanh thôi, chân cô sắp lành lại rồi. Cô xoè bàn tay trắng nõn ra trước mắt mình, ngắm nghía rồi tự cười một mình.
Cửa phòng bật mở, anh liền bước vào với nụ cười trên môi. Ai cũng biết nụ cười kia có chín phần là tà ác, chỉ có cô không biết, lại tưởng như đó là nụ cười từ trong tâm.
"Thần Nhi"
Anh ngồi bên giường xoa xoa má cô rồi hôn lên trán.
"Hôm nay chơi có vui không?"
"Vui, nhưng em muốn chân lành lại, em muốn đi thật xa, em muốn đi khắp thế giới"
"Oh, vậy sao!?" Khuôn mặt anh đen nửa phần, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng anh lúc này.
Bỗng tay anh như một tia chớp bóp cái cổ bé nhỏ của cô. Cả người anh toác ra thứ hàn khí đen kì lạ, như muốn một tay bẻ gãy cái cổ kia.
"Em muốn đi?"
"Viên Hiên, anh làm em đau, em khó thở" Tay cô cầm lấy bàn tay như ma quỷ kia, cô không muốn chết, không muốn.
"Tốt! Em giỏi lắm!" Khuôn mặt anh trở nên hung ác, anh liền lôi trong tủ kế bên giường ra một sợi dây thừng dài, trói hai tay cô vào thành giường.
"Viên Hiên, anh muốn làm gì vậy?" Nhìn chiếc kim tiêm trong tay anh, cô bắt đầu hoảng sợ. Cô rất sợ chích, thấy kim tiêm cô càng sợ hơn. Còn thứ trong kim tiêm kia là gì? Nhìn nó thật đáng sợ. "Đó là thứ gì vậy, Hiên?"
"Ma tuý"
Ác Quỷ Máu Lạnh Biết YêuTác giả: Cố MạcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô mơ màng tỉnh dậy, trong ký ức nhỏ bé của mình cô chỉ biết mình vừa bị ai đó đánh ngất trong trường. Cô đang ở nơi nào? Một nơi xa hoa như này, cổ kính như này, dù không bật đèn nhưng cô vẫn có thể thấy. Vài tia sáng le lói từ ngoài vào cũng đủ biết được đây là phòng ngủ. Nơi đây hẳn là không phải trong thành phố. “cạnh” Cô xoay người nhìn ra hướng phát ra tiếng động. Một người thanh niên trẻ tuổi bước vào, khoác lên người bộ vest đen lịch lãm mà sang trọng. Ánh mắt sắt bén đằng sau lớp kính mỏng lóe lên tia quỉ mị. Một giọng nói âm trầm vang lên giữa không gian đêm tĩnh lặng. 'chào mừng em đến với thế giới của tôi' Thân cô rung lên một nhịp, miệng mấp máy. Hắn là.... Cô không tự chủ hèn mọn dập đầu xuống đệm vài cái... 'xin hãy thả tôi ra được không? xin ngài, tôi xin ngài' Giữa bóng đêm, mắt anh híp lại thành một đường cong mềm mại. Và... ' tự mò lên giường tôi, rồi nói thả?' 'không, tôi... tôi xin lỗi... tôi sẽ rời khỏi đây, tôi xin lỗi' Cô nhanh chóng bước xuống giường, chạy ra… Trong đêm tối, khí trời có chút se. Bên ngoài từng đợt gió nhẹ thổi qua mang theo sương lạnh. Nếu ở thành phố, chắc sẽ đẹp lắm, nơi đó có ánh đèn nhiều màu rực rỡ, toả ra như hào quang mặt trời. Rất tiếc đây lại là nơi rừng sâu âm u, một nơi mỗi ngày chỉ nghe tiếng kêu gọi bầy của những con sói xám, hay những con đom đóm đẹp màu vây lại một chỗ, tạo ra một ánh mắt quỷ dị.Cô nằm trên giường nhìn ra cửa sổ, cô cũng rất muốn ra ngoài kia. Nhưng cũng sẽ nhanh thôi, chân cô sắp lành lại rồi. Cô xoè bàn tay trắng nõn ra trước mắt mình, ngắm nghía rồi tự cười một mình.Cửa phòng bật mở, anh liền bước vào với nụ cười trên môi. Ai cũng biết nụ cười kia có chín phần là tà ác, chỉ có cô không biết, lại tưởng như đó là nụ cười từ trong tâm."Thần Nhi"Anh ngồi bên giường xoa xoa má cô rồi hôn lên trán."Hôm nay chơi có vui không?""Vui, nhưng em muốn chân lành lại, em muốn đi thật xa, em muốn đi khắp thế giới""Oh, vậy sao!?" Khuôn mặt anh đen nửa phần, hoàn toàn không nhìn ra tâm trạng anh lúc này.Bỗng tay anh như một tia chớp bóp cái cổ bé nhỏ của cô. Cả người anh toác ra thứ hàn khí đen kì lạ, như muốn một tay bẻ gãy cái cổ kia."Em muốn đi?""Viên Hiên, anh làm em đau, em khó thở" Tay cô cầm lấy bàn tay như ma quỷ kia, cô không muốn chết, không muốn."Tốt! Em giỏi lắm!" Khuôn mặt anh trở nên hung ác, anh liền lôi trong tủ kế bên giường ra một sợi dây thừng dài, trói hai tay cô vào thành giường."Viên Hiên, anh muốn làm gì vậy?" Nhìn chiếc kim tiêm trong tay anh, cô bắt đầu hoảng sợ. Cô rất sợ chích, thấy kim tiêm cô càng sợ hơn. Còn thứ trong kim tiêm kia là gì? Nhìn nó thật đáng sợ. "Đó là thứ gì vậy, Hiên?""Ma tuý"