“Happy birthday!” “Sinh nhật vui vẻ! Nghiêm Tích!” Nghiêm Tích nheo mắt, nhìn đám bạn của mình, gật gật đầu: “Cảm ơn.” Tạ Khánh cao hứng nói: “Mau thổi nến đi! Thổi hết rồi ước! Nghiêm Tích lấy một hơi, thổi tắt hết nến. Vương Thủ Trữ cười nói: “Thật là lợi hại, tôi chưa từng một hơi thổi tắt được hết nến.” “Đó là do cậu hụt hơi.” Vương Cẩm Trình vỗ vỗ vai hắn. “Cậu vẫn là thiếu luyện tập.” “Ai giống cậu cái đồ man ngưu.” Dương Giản đâm Vương Cẩm Trình một cái, quay đầu mỉm cười với Nghiêm Tích nói. “Đừng bận tâm tới bọn họ, hôm nay cậu là nhân vật chính, mau ước đi.” Nghiêm Tích vén vén mái tóc dài, nhắm mắt, hai tay chắp lại, hàng mi đổ bóng thật dài xuống khuôn mặt, hiếm hoi lắm hắn mới có được biểu tình bình thản như thế này, thoạt nhìn thật ôn nhu động lòng người. “Ông trời, xin hãy ban cho con sắc đẹp cùng miệng lưỡi độc địa.” Mọi người đồng thời trầm mặc. Một lát sau, Tạ Khánh gian nan nói: “Cái đó cậu đã có rồi… Đổi cái khác đi.” Nghiêm Tích mở to mắt, không hờn không giận…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...