*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Yuuki "Trang tổng, ngài nhìn những cậu nhóc này trông như thế nào?"
Dòng nước trong suốt từ máy lọc nước đều đặn chảy xuống, rơi xuống lưới lọc tinh mịn, hoà tan bột cà phê, kích phát ra hương vị nồng đậm.  Diệp Thu Đồng vừa trầm mặc pha cà phê, vừa âm thầm nhớ lại nội dung trong bản ghi nhớ trên điện thoại. 
- Thế giới của An Đạt - Từ nhỏ, An Đạt đã là một đứa trẻ rất ngoan.
Đây là nghiệt duyên. Vương Cẩm Trình tin chắc như thế. Khi đó, Vương Cẩm Trình mới mười sáu tuổi, còn ở thời kỳ trưởng thành, đương nhiên gã đối với mấy chuyện này nọ từ trước đến nay toàn khinh thường, nhưng lại không thể tránh được bản thân cũng lâm vào cái loại buồn bực này.
Chương 1 Hà Thanh Hà thức dậy xoay người, nhìn thấy một tia nắng vàng xuyên qua khe hở trên rèm cửa, ngây ra một lúc, sau đó mới từ từ thanh tỉnh, hít một hơi thật sâu. Anh lại dậy muộn nữa rồi.
Ngày đó Lý Kiêu ở chủ thành nhận nhiệm vụ phó bản hằng ngày, xem trên kênh thế giới cũng đang kêu gọi tổ đội đi phó bản, tùy tiện tìm cái đội xin tiến vào, sau khi vào thì thấy có một Vạn Hoa, một Thuần Dương.
Ta tên là Vương Thủ Ninh. Đây là một cái tên làm cho ta rất là buồn bực. Trước tiên, ta họ Vương, chỉ cần là đồng bào họ Vương sẽ hiểu tâm tình bi thương của ta khi chứng kiến Vương vượt qua Lý, trở thành cái họ lớn nhất của Trung Quốc.
“Happy birthday!” “Sinh nhật vui vẻ! Nghiêm Tích!” Nghiêm Tích nheo mắt, nhìn đám bạn của mình, gật gật đầu: “Cảm ơn.” Tạ Khánh cao hứng nói: “Mau thổi nến đi! Thổi hết rồi ước! Nghiêm Tích lấy một hơi, thổi tắt hết nến.
Với Tống Bá Lân mà nói, trò tiêu khiển vui vẻ nhất cũng không tính là gì, cùng lắm là một đêm phong lưu đưa tình, ôm người đẹp đầy cõi lòng mà thôi.