Mạc Nhiên, hễ là gặp phải người c*̉a anh nhắc tới anh thì nhịn không được nói một câu thế này: Tổng giám đốc SG thật là người c*̃ng như tên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, đã lạnh lùng lại còn hờ hững. Cho dù núi Thái Sơn trước mặt, anh c*̃ng có thể giữ nguyên vẻ bình tĩnh, tựa hồ ngay cả cái chết c*̃ng không lọt vào mắt anh. Lâm Sanh từ khi biết Mạc Nhiên ngày đó vẫn đang suy nghĩ, có phải cả đời này Mạc Nhiên cứ như vậy hay không, cái gì c*̃ng không quan tâm cái gì c*̃ng không để ý, vĩnh viễn đặt mình ngoài mọi việc, thờ ơ lạnh nhạt với thế gian nhạt nhẽo cay đắng. Đôi mắt trầm tĩnh c*̉a anh có phải sẽ chẳng dừng lại vì ai không, thất tình lục dục đối với anh có lẽ c*̃ng chỉ là một liều gia vị c*̉a cuộc sống. Chỉ là lúc đó Lâm Sanh không biết rằng, chẳng qua lãnh đạm chỉ là vẻ bề ngoài c*̉a Mạc Nhiên, một khi vẻ ngoài lãnh đạm đó bị chọc thủng, có lẽ nên chờ nhận được sự tức…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...