“Mạc tiểu thư, xin hỏi cô cùng tổng tài tập đoàn Hoa Đàm rốt cuộc là có quan hệ gì?” “Tổng tài Hoa Đàm đến nay cũng chưa từng lên tiếng, giữa hai người các vị có phải là giao dịch gì đó mà không thể cho người ngoài biết?” “Nhằm vào sự kiện gièm pha lần này cô có muốn nói một cái gì hay không ạ?” …… Nữ nhân trên đài an tĩnh ngồi, tấm che trên khán đài chưa qua xử lí bay lên đôi vai cô, càng làm nổi bật thêm gò má thon gọn nhưng lại gầy gò tái nhợt như tờ giấy. “Có a.” Đối mặt những lời truy vấn sắc bén cơ hồ muốn cắn nuốt cô nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mở miệng. Các phóng viên bỗng chốc câm miệng, chỉ có ánh đèn flash không ngừng lập lòe. “Người tôi yêu không có đứng bên cạnh tôi, đã từng luôn miệng nói vĩnh viễn bảo vệ fan của tôi, vậy mà gần đây nó lại chia năm xẻ bảy.” Cô nói rất chậm, ngữ khí nhàn nhạt, có chút tùy ý. “Ngô. Nói như thế nào nhỉ, rất khổ sở.” “Một đời người rốt cuộc là dựa vào cái gì mà chống đỡ đây? Đối với tôi mà nói, người tôi yêu nhất không phải người tôi yêu (1), mà…
Chương 14
Người Đầu Tiên Nhận Ra EmTác giả: Đạp Ca Khiếu Luân LuânTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Mạc tiểu thư, xin hỏi cô cùng tổng tài tập đoàn Hoa Đàm rốt cuộc là có quan hệ gì?” “Tổng tài Hoa Đàm đến nay cũng chưa từng lên tiếng, giữa hai người các vị có phải là giao dịch gì đó mà không thể cho người ngoài biết?” “Nhằm vào sự kiện gièm pha lần này cô có muốn nói một cái gì hay không ạ?” …… Nữ nhân trên đài an tĩnh ngồi, tấm che trên khán đài chưa qua xử lí bay lên đôi vai cô, càng làm nổi bật thêm gò má thon gọn nhưng lại gầy gò tái nhợt như tờ giấy. “Có a.” Đối mặt những lời truy vấn sắc bén cơ hồ muốn cắn nuốt cô nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mở miệng. Các phóng viên bỗng chốc câm miệng, chỉ có ánh đèn flash không ngừng lập lòe. “Người tôi yêu không có đứng bên cạnh tôi, đã từng luôn miệng nói vĩnh viễn bảo vệ fan của tôi, vậy mà gần đây nó lại chia năm xẻ bảy.” Cô nói rất chậm, ngữ khí nhàn nhạt, có chút tùy ý. “Ngô. Nói như thế nào nhỉ, rất khổ sở.” “Một đời người rốt cuộc là dựa vào cái gì mà chống đỡ đây? Đối với tôi mà nói, người tôi yêu nhất không phải người tôi yêu (1), mà… Quan hệ giữa cô và hắn rất nhanh đã bị anh trai Mạc Việt biết được.Em gái nhỏ trắng đêm không về, có thể nói dối giấu những người khác nhưng lại không thể gạt được Mạc Việt.Hắn không chất vấn cô, đầu tiên đi tìm Lâm Trình Nghiêu.Hai người trước kia tiếp xúc qua lại không ít, hắn đối với cách làm người của Lâm Trình Nghiêu ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết, chỉ là hiểu không sâu.“Anh cùng em gái tôi quen biết khi nào? Đừng nói với tôi là nhất kiến chung tình.”“Thật lâu trước kia.”“Tiểu Vân mất trí nhớ, hơn nữa trước khi mất trí nhớ —— theo như tôi được biết, cũng chưa từng gặp anh lần nào.”Lâm Trình Nghiêu nhướng mày, thái độ làm người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, “Vậy thì cũng theo như tôi được biết, anh cũng không có nắm giữ toàn bộ hành tung của cô ấy.”Mạc Vệt hồ nghi mà nhìn hắn.“Anh rốt cuộc có ý tứ gì?”“Mất trí nhớ thì như thế nào?” Lâm Trình Nghiêu thản nhiên cười, “Những thứ đã thấm vào trong xương cốt, mãi cũng không quên được.”Mất một lúc sau, Mạc Việt mới hoàn toàn hiểu ý của hắn.Ánh mắt tiểu Vân nhìn Lâm Trình Nghiêu, không phải là triền miên không dứt, nhưng lại thấm đẫm điều gì đó rất đặc biệt.Mà Lâm Trình Nghiêu nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ——Đúng là như lời hắn nói, là thứ đã khắc sâu trong xương cốt không thể xóa nhòa.
Quan hệ giữa cô và hắn rất nhanh đã bị anh trai Mạc Việt biết được.
Em gái nhỏ trắng đêm không về, có thể nói dối giấu những người khác nhưng lại không thể gạt được Mạc Việt.
Hắn không chất vấn cô, đầu tiên đi tìm Lâm Trình Nghiêu.
Hai người trước kia tiếp xúc qua lại không ít, hắn đối với cách làm người của Lâm Trình Nghiêu ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết, chỉ là hiểu không sâu.
“Anh cùng em gái tôi quen biết khi nào? Đừng nói với tôi là nhất kiến chung tình.”
“Thật lâu trước kia.”
“Tiểu Vân mất trí nhớ, hơn nữa trước khi mất trí nhớ —— theo như tôi được biết, cũng chưa từng gặp anh lần nào.”
Lâm Trình Nghiêu nhướng mày, thái độ làm người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, “Vậy thì cũng theo như tôi được biết, anh cũng không có nắm giữ toàn bộ hành tung của cô ấy.”
Mạc Vệt hồ nghi mà nhìn hắn.
“Anh rốt cuộc có ý tứ gì?”
“Mất trí nhớ thì như thế nào?” Lâm Trình Nghiêu thản nhiên cười, “Những thứ đã thấm vào trong xương cốt, mãi cũng không quên được.”
Mất một lúc sau, Mạc Việt mới hoàn toàn hiểu ý của hắn.
Ánh mắt tiểu Vân nhìn Lâm Trình Nghiêu, không phải là triền miên không dứt, nhưng lại thấm đẫm điều gì đó rất đặc biệt.
Mà Lâm Trình Nghiêu nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ——
Đúng là như lời hắn nói, là thứ đã khắc sâu trong xương cốt không thể xóa nhòa.
Người Đầu Tiên Nhận Ra EmTác giả: Đạp Ca Khiếu Luân LuânTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình“Mạc tiểu thư, xin hỏi cô cùng tổng tài tập đoàn Hoa Đàm rốt cuộc là có quan hệ gì?” “Tổng tài Hoa Đàm đến nay cũng chưa từng lên tiếng, giữa hai người các vị có phải là giao dịch gì đó mà không thể cho người ngoài biết?” “Nhằm vào sự kiện gièm pha lần này cô có muốn nói một cái gì hay không ạ?” …… Nữ nhân trên đài an tĩnh ngồi, tấm che trên khán đài chưa qua xử lí bay lên đôi vai cô, càng làm nổi bật thêm gò má thon gọn nhưng lại gầy gò tái nhợt như tờ giấy. “Có a.” Đối mặt những lời truy vấn sắc bén cơ hồ muốn cắn nuốt cô nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mở miệng. Các phóng viên bỗng chốc câm miệng, chỉ có ánh đèn flash không ngừng lập lòe. “Người tôi yêu không có đứng bên cạnh tôi, đã từng luôn miệng nói vĩnh viễn bảo vệ fan của tôi, vậy mà gần đây nó lại chia năm xẻ bảy.” Cô nói rất chậm, ngữ khí nhàn nhạt, có chút tùy ý. “Ngô. Nói như thế nào nhỉ, rất khổ sở.” “Một đời người rốt cuộc là dựa vào cái gì mà chống đỡ đây? Đối với tôi mà nói, người tôi yêu nhất không phải người tôi yêu (1), mà… Quan hệ giữa cô và hắn rất nhanh đã bị anh trai Mạc Việt biết được.Em gái nhỏ trắng đêm không về, có thể nói dối giấu những người khác nhưng lại không thể gạt được Mạc Việt.Hắn không chất vấn cô, đầu tiên đi tìm Lâm Trình Nghiêu.Hai người trước kia tiếp xúc qua lại không ít, hắn đối với cách làm người của Lâm Trình Nghiêu ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết, chỉ là hiểu không sâu.“Anh cùng em gái tôi quen biết khi nào? Đừng nói với tôi là nhất kiến chung tình.”“Thật lâu trước kia.”“Tiểu Vân mất trí nhớ, hơn nữa trước khi mất trí nhớ —— theo như tôi được biết, cũng chưa từng gặp anh lần nào.”Lâm Trình Nghiêu nhướng mày, thái độ làm người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, “Vậy thì cũng theo như tôi được biết, anh cũng không có nắm giữ toàn bộ hành tung của cô ấy.”Mạc Vệt hồ nghi mà nhìn hắn.“Anh rốt cuộc có ý tứ gì?”“Mất trí nhớ thì như thế nào?” Lâm Trình Nghiêu thản nhiên cười, “Những thứ đã thấm vào trong xương cốt, mãi cũng không quên được.”Mất một lúc sau, Mạc Việt mới hoàn toàn hiểu ý của hắn.Ánh mắt tiểu Vân nhìn Lâm Trình Nghiêu, không phải là triền miên không dứt, nhưng lại thấm đẫm điều gì đó rất đặc biệt.Mà Lâm Trình Nghiêu nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ——Đúng là như lời hắn nói, là thứ đã khắc sâu trong xương cốt không thể xóa nhòa.