Tôi có một đứa em trai thua tôi hai tuổi. Tôi thì bây giờ đã đi làm rồi còn thằng em thì đang năm cuối đại học. Dạo này nó hay dẫn thằng bạn về nhà, nói là thằng này học giỏi nên tha về để dạy kèm nó. Hắn lễ phép lắm, bảo gì cũng dạ dạ thưa thưa. Mặt mày cũng sáng sủa, lại nghe lời nên tôi đối tốt với nó một chút, lâu lâu lại làm bánh cho hắn ăn coi như trả ơn hắn dạy em học thay tôi - chứ tôi lười dạy thằng đần như nó lắm =)) Nhiều lần hắn cứ nhìn tôi rồi lại đỏ mặt. Tôi bèn ghẹo: "Bộ em thích chị hả?" Ai ngờ hắn tình thiệt "Dạ..Dạ phải" Cằm của tôi muốn rớt xuống đất. Tôi từ chối hắn, trong lòng cũng sóng gió lắm vì cậu ấy ngoan hiền như vậy mà, thấy cũng tội! Ai ngờ ngay sau đó hắn lột mặt nạ ra liền. Nhìn tôi cười vô cùng âm hiểm: "Chị cứ chờ xem". Tôi hoảng sợ, Đây là cậu bé lễ phép ngoan hiền của tôi đấy sao! Tôi thích ăn đồ ngọt, nhưng khổ nỗi sau ngày đó tự nhiên tôi bị đau răng. Đã bảo với mẹ là không phải do sâu rồi mà bà cứ không nghe, cấm tui ăn đồ ngọt luôn. Thế là tui…
Chương 30: Văn án: Tổng tài bớt giỡn chút
Đoản Ngọt - Tình VănTác giả: Tình VănnTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi có một đứa em trai thua tôi hai tuổi. Tôi thì bây giờ đã đi làm rồi còn thằng em thì đang năm cuối đại học. Dạo này nó hay dẫn thằng bạn về nhà, nói là thằng này học giỏi nên tha về để dạy kèm nó. Hắn lễ phép lắm, bảo gì cũng dạ dạ thưa thưa. Mặt mày cũng sáng sủa, lại nghe lời nên tôi đối tốt với nó một chút, lâu lâu lại làm bánh cho hắn ăn coi như trả ơn hắn dạy em học thay tôi - chứ tôi lười dạy thằng đần như nó lắm =)) Nhiều lần hắn cứ nhìn tôi rồi lại đỏ mặt. Tôi bèn ghẹo: "Bộ em thích chị hả?" Ai ngờ hắn tình thiệt "Dạ..Dạ phải" Cằm của tôi muốn rớt xuống đất. Tôi từ chối hắn, trong lòng cũng sóng gió lắm vì cậu ấy ngoan hiền như vậy mà, thấy cũng tội! Ai ngờ ngay sau đó hắn lột mặt nạ ra liền. Nhìn tôi cười vô cùng âm hiểm: "Chị cứ chờ xem". Tôi hoảng sợ, Đây là cậu bé lễ phép ngoan hiền của tôi đấy sao! Tôi thích ăn đồ ngọt, nhưng khổ nỗi sau ngày đó tự nhiên tôi bị đau răng. Đã bảo với mẹ là không phải do sâu rồi mà bà cứ không nghe, cấm tui ăn đồ ngọt luôn. Thế là tui… Trân Vũ, may mắn được nhận vào một trong những tập đoàn lớn nhất của Châu Á - Lôi Viễn. Tự nhủ với lòng sẽ là một nhân viên chuyên nghiệp, tác phong chuyên nghiệp, làm việc chuyên nghiệp....Vâng! Sau gần nửa năm ở Lôi Viễn, bạn Tiểu Vũ của chúng ta đúng là rất chuyên nghiệp, nhưng mà là phá hoại chuyên nghiệp!Bản tính vụng về này thật sự khó có thể sửa được khi nó đã được di truyền từ trong bụng mẹ. Cũng may cô là người tính tình hoạt bát, riêng việc vụng về thì những thứ khác cũng làm rất tốt, lại nhỏ tuổi nhất trong phòng ban nên nhũng đồng nghiệp cũng không gây khó dễ với cô.Trân Vũ cảm thấy số mình ngày càng may mắn rồi, có những đồng nghiệp tốt như vậy. Cho tới một ngày... Cái ngày mà vị chủ tịch được người người ngưỡng mộ kia lại quyết định 'an tọa' lâu dài ở chi nhánh công ty của Trân Vũ!WTF! Tại sao cô lại được bổ nhiệm làm thư kí của Chủ Tịch chứ????Một người thể hiện sự 'vụng về level max' là khi làm việc chung với ai đó mà họ cảm thấy áp lực, sợ hãi... Tên chủ tịch mặt lạnh này tại sao lúc nào cũng nhìn cô?? Trong khi vốn là hắn không nhìn thì cô cũng không làm được việc gì, bây giờ nhìn nữa chắc bị đuổi luôn quá!---------------------------------Phân đoạn vụng về:"Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi sẽ...sẽ sửa lại ngay ạ!" Mẹ ơi, run quá!"Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi lỡ cho nhiều đường vào cà phê quá!""Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi lỡ để quên tài liệu rồi!""Trân Vũ! Nếu em còn hậu đậu nữa thì tôi sẽ cho em về nhà luôn đấy!""Đừng mà Chủ Tịch! Tôi sẽ cố sửa đổi mà!""Em có biết về nhà để làm gì không mà hoảng lên thế""Dạ không!""Về nhà làm bà xã tôi!"Đây là bộ thứ ba mình viết, mong mọi người ủng hộ nhaTổng tài bớt giỡn chút - Tình Văn
Trân Vũ, may mắn được nhận vào một trong những tập đoàn lớn nhất của Châu Á - Lôi Viễn. Tự nhủ với lòng sẽ là một nhân viên chuyên nghiệp, tác phong chuyên nghiệp, làm việc chuyên nghiệp....
Vâng! Sau gần nửa năm ở Lôi Viễn, bạn Tiểu Vũ của chúng ta đúng là rất chuyên nghiệp, nhưng mà là phá hoại chuyên nghiệp!
Bản tính vụng về này thật sự khó có thể sửa được khi nó đã được di truyền từ trong bụng mẹ. Cũng may cô là người tính tình hoạt bát, riêng việc vụng về thì những thứ khác cũng làm rất tốt, lại nhỏ tuổi nhất trong phòng ban nên nhũng đồng nghiệp cũng không gây khó dễ với cô.
Trân Vũ cảm thấy số mình ngày càng may mắn rồi, có những đồng nghiệp tốt như vậy. Cho tới một ngày... Cái ngày mà vị chủ tịch được người người ngưỡng mộ kia lại quyết định 'an tọa' lâu dài ở chi nhánh công ty của Trân Vũ!
WTF! Tại sao cô lại được bổ nhiệm làm thư kí của Chủ Tịch chứ????
Một người thể hiện sự 'vụng về level max' là khi làm việc chung với ai đó mà họ cảm thấy áp lực, sợ hãi... Tên chủ tịch mặt lạnh này tại sao lúc nào cũng nhìn cô?? Trong khi vốn là hắn không nhìn thì cô cũng không làm được việc gì, bây giờ nhìn nữa chắc bị đuổi luôn quá!
---------------------------------
Phân đoạn vụng về:
"Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi sẽ...sẽ sửa lại ngay ạ!" Mẹ ơi, run quá!
"Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi lỡ cho nhiều đường vào cà phê quá!"
"Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi lỡ để quên tài liệu rồi!"
"Trân Vũ! Nếu em còn hậu đậu nữa thì tôi sẽ cho em về nhà luôn đấy!"
"Đừng mà Chủ Tịch! Tôi sẽ cố sửa đổi mà!"
"Em có biết về nhà để làm gì không mà hoảng lên thế"
"Dạ không!"
"Về nhà làm bà xã tôi!"
Đây là bộ thứ ba mình viết, mong mọi người ủng hộ nha
Tổng tài bớt giỡn chút - Tình Văn
Đoản Ngọt - Tình VănTác giả: Tình VănnTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhTôi có một đứa em trai thua tôi hai tuổi. Tôi thì bây giờ đã đi làm rồi còn thằng em thì đang năm cuối đại học. Dạo này nó hay dẫn thằng bạn về nhà, nói là thằng này học giỏi nên tha về để dạy kèm nó. Hắn lễ phép lắm, bảo gì cũng dạ dạ thưa thưa. Mặt mày cũng sáng sủa, lại nghe lời nên tôi đối tốt với nó một chút, lâu lâu lại làm bánh cho hắn ăn coi như trả ơn hắn dạy em học thay tôi - chứ tôi lười dạy thằng đần như nó lắm =)) Nhiều lần hắn cứ nhìn tôi rồi lại đỏ mặt. Tôi bèn ghẹo: "Bộ em thích chị hả?" Ai ngờ hắn tình thiệt "Dạ..Dạ phải" Cằm của tôi muốn rớt xuống đất. Tôi từ chối hắn, trong lòng cũng sóng gió lắm vì cậu ấy ngoan hiền như vậy mà, thấy cũng tội! Ai ngờ ngay sau đó hắn lột mặt nạ ra liền. Nhìn tôi cười vô cùng âm hiểm: "Chị cứ chờ xem". Tôi hoảng sợ, Đây là cậu bé lễ phép ngoan hiền của tôi đấy sao! Tôi thích ăn đồ ngọt, nhưng khổ nỗi sau ngày đó tự nhiên tôi bị đau răng. Đã bảo với mẹ là không phải do sâu rồi mà bà cứ không nghe, cấm tui ăn đồ ngọt luôn. Thế là tui… Trân Vũ, may mắn được nhận vào một trong những tập đoàn lớn nhất của Châu Á - Lôi Viễn. Tự nhủ với lòng sẽ là một nhân viên chuyên nghiệp, tác phong chuyên nghiệp, làm việc chuyên nghiệp....Vâng! Sau gần nửa năm ở Lôi Viễn, bạn Tiểu Vũ của chúng ta đúng là rất chuyên nghiệp, nhưng mà là phá hoại chuyên nghiệp!Bản tính vụng về này thật sự khó có thể sửa được khi nó đã được di truyền từ trong bụng mẹ. Cũng may cô là người tính tình hoạt bát, riêng việc vụng về thì những thứ khác cũng làm rất tốt, lại nhỏ tuổi nhất trong phòng ban nên nhũng đồng nghiệp cũng không gây khó dễ với cô.Trân Vũ cảm thấy số mình ngày càng may mắn rồi, có những đồng nghiệp tốt như vậy. Cho tới một ngày... Cái ngày mà vị chủ tịch được người người ngưỡng mộ kia lại quyết định 'an tọa' lâu dài ở chi nhánh công ty của Trân Vũ!WTF! Tại sao cô lại được bổ nhiệm làm thư kí của Chủ Tịch chứ????Một người thể hiện sự 'vụng về level max' là khi làm việc chung với ai đó mà họ cảm thấy áp lực, sợ hãi... Tên chủ tịch mặt lạnh này tại sao lúc nào cũng nhìn cô?? Trong khi vốn là hắn không nhìn thì cô cũng không làm được việc gì, bây giờ nhìn nữa chắc bị đuổi luôn quá!---------------------------------Phân đoạn vụng về:"Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi sẽ...sẽ sửa lại ngay ạ!" Mẹ ơi, run quá!"Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi lỡ cho nhiều đường vào cà phê quá!""Chủ Tịch tôi xin lỗi! Tôi lỡ để quên tài liệu rồi!""Trân Vũ! Nếu em còn hậu đậu nữa thì tôi sẽ cho em về nhà luôn đấy!""Đừng mà Chủ Tịch! Tôi sẽ cố sửa đổi mà!""Em có biết về nhà để làm gì không mà hoảng lên thế""Dạ không!""Về nhà làm bà xã tôi!"Đây là bộ thứ ba mình viết, mong mọi người ủng hộ nhaTổng tài bớt giỡn chút - Tình Văn