Tác giả:

Thế giới này, nếu như có hai từ "nếu như", nếu như tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, nếu như có thể chưa từng gặp nhau, như vậy tôi và em phải chăng có thể thật sự gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ thế này mới tốt, vừa hay vào thời tiết này, vừa hay tôi ở đây, mà em, thực sự cũng đã từng ở nơi này. ____________________________________ Hồng Kông, bên ngoài cửa hàng Phố xá tấp nập, phồn hoa và bận rộn đan xen nhau, nhìn từ xa như một tấm lưới lớn, rãi ra chi chít, đem bận rộn, nhàn nhã, phú quý, nghèo đói, vui sướng, đau khổ tất cả đan vào nhau cùng một chỗ, hình thành nên thành phố đông đúc này, những thứ xa xỉ cũng mọc lên khắp nơi. Thời tiết này vừa đủ tốt, thích hợp để mua sắm, thích hợp để du lịch, thậm chí...Thích hợp để yêu đương. Khi Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng chọn xong một đóng quần áo chuẩn bị tính tiền, cầm thẻ tín dụng, cô nhân viên đang ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đội mũ lưỡi trai trước mặt, khe khẽ đong đưa theo giai điệu của máy nghe nhạc, thật giống con…

Chương 131: Tranh thủ đồng tình

Niếp MônTác giả: Ân TầmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThế giới này, nếu như có hai từ "nếu như", nếu như tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, nếu như có thể chưa từng gặp nhau, như vậy tôi và em phải chăng có thể thật sự gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ thế này mới tốt, vừa hay vào thời tiết này, vừa hay tôi ở đây, mà em, thực sự cũng đã từng ở nơi này. ____________________________________ Hồng Kông, bên ngoài cửa hàng Phố xá tấp nập, phồn hoa và bận rộn đan xen nhau, nhìn từ xa như một tấm lưới lớn, rãi ra chi chít, đem bận rộn, nhàn nhã, phú quý, nghèo đói, vui sướng, đau khổ tất cả đan vào nhau cùng một chỗ, hình thành nên thành phố đông đúc này, những thứ xa xỉ cũng mọc lên khắp nơi. Thời tiết này vừa đủ tốt, thích hợp để mua sắm, thích hợp để du lịch, thậm chí...Thích hợp để yêu đương. Khi Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng chọn xong một đóng quần áo chuẩn bị tính tiền, cầm thẻ tín dụng, cô nhân viên đang ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đội mũ lưỡi trai trước mặt, khe khẽ đong đưa theo giai điệu của máy nghe nhạc, thật giống con… Đối với bệnh viện này, đối với phòng bệnh này, Niếp Tích sớm đã rõ như lòng bàn tay, dù sao từng có một thời gian ở đó rất lâu, ban ngày hắn đều ở trong này, khi đó hắn là chăm sóc bệnh nhân, mà lúc này chính hắn thành lại bệnh nhân, tuy đến tột cùng có phải thật sự bị bệnh hay không đã không còn quan trọng.Buổi sáng, Lãnh Tang Thanh thường bề bộn rất nhiều việc, sứt đầu mẻ trán, buổi sáng vội vàng đưa điểm tâm cho Niếp Tích, lại vội vàng chạy về văn phòng.Tuy rằng nó là do Lãnh Tang Thanh mua ở bên ngoài, không phải tự tay làm, nhưng Niếp Tích vẫn ăn rất ngon, nhấm nháp từng miếng một, không lập tức ăn hết, một hương vị hạnh phúc nổi lên, nhưng loại hạnh phúc này chỉ là giả, trong lòng Niếp Tích hiểu rất rõ.Cửa sổ sát đất phòng bệnh tựa hồ đối bệnh nhân nào cũng có ma lực, lúc trước mỗi ngày Lãnh Tang Thanh cứ thích đứng ở trước cửa sổ, nay Niếp Tích cũng giống như vậy, ăn xong bữa sáng, theo bản năng hắn đi tới phía trước cửa sổ, lạnh nhạt nhìn trời phương xa, trong đầu bốc lên suy tư.Trong khoảng thời gian này, mỗi khi chỉ còn một mình hắn, đáy lòng lại có một chút cảm giác áy náy."Đại ca g**t ch*t cha mẹ Thanh Nhi, cho nên hai người bọn họ căn bản không có khả năng ở bên nhau, mà hiện tại hắn rất thuận lợi để xử lý tình cảm khúc mắc của ba người..." Thời khắc này trong lòng lại giải thích hành động của hắn như vậy.Hơn nữa hắn cực đoan cho rằng, trong lòng Lãnh Tang Thanh chỉ yêu mình, bởi vì là cô gặp mặt mình trước, hắn lấy cái cớ đó, cho dù một thời gian sau, Thanh Nhi gặp là đại ca, nhưng lúc đó Thanh Nhi vẫn tưởng đại ca là mình, lúc trước nhất định là Thanh Nhi vừa lúc nhìn thấy hắn bị chôn xuống, nếu không cũng sẽ không tiếp xúc với đại ca quá nhiều...*Trời ơi tôi bức xúc muốn quẳng thằng này đi quá. Ảo tưởng >.

Đối với bệnh viện này, đối với phòng bệnh này, Niếp Tích sớm đã rõ như lòng bàn tay, dù sao từng có một thời gian ở đó rất lâu, ban ngày hắn đều ở trong này, khi đó hắn là chăm sóc bệnh nhân, mà lúc này chính hắn thành lại bệnh nhân, tuy đến tột cùng có phải thật sự bị bệnh hay không đã không còn quan trọng.

Buổi sáng, Lãnh Tang Thanh thường bề bộn rất nhiều việc, sứt đầu mẻ trán, buổi sáng vội vàng đưa điểm tâm cho Niếp Tích, lại vội vàng chạy về văn phòng.

Tuy rằng nó là do Lãnh Tang Thanh mua ở bên ngoài, không phải tự tay làm, nhưng Niếp Tích vẫn ăn rất ngon, nhấm nháp từng miếng một, không lập tức ăn hết, một hương vị hạnh phúc nổi lên, nhưng loại hạnh phúc này chỉ là giả, trong lòng Niếp Tích hiểu rất rõ.

Cửa sổ sát đất phòng bệnh tựa hồ đối bệnh nhân nào cũng có ma lực, lúc trước mỗi ngày Lãnh Tang Thanh cứ thích đứng ở trước cửa sổ, nay Niếp Tích cũng giống như vậy, ăn xong bữa sáng, theo bản năng hắn đi tới phía trước cửa sổ, lạnh nhạt nhìn trời phương xa, trong đầu bốc lên suy tư.

Trong khoảng thời gian này, mỗi khi chỉ còn một mình hắn, đáy lòng lại có một chút cảm giác áy náy.

"Đại ca g**t ch*t cha mẹ Thanh Nhi, cho nên hai người bọn họ căn bản không có khả năng ở bên nhau, mà hiện tại hắn rất thuận lợi để xử lý tình cảm khúc mắc của ba người..." Thời khắc này trong lòng lại giải thích hành động của hắn như vậy.

Hơn nữa hắn cực đoan cho rằng, trong lòng Lãnh Tang Thanh chỉ yêu mình, bởi vì là cô gặp mặt mình trước, hắn lấy cái cớ đó, cho dù một thời gian sau, Thanh Nhi gặp là đại ca, nhưng lúc đó Thanh Nhi vẫn tưởng đại ca là mình, lúc trước nhất định là Thanh Nhi vừa lúc nhìn thấy hắn bị chôn xuống, nếu không cũng sẽ không tiếp xúc với đại ca quá nhiều...

*Trời ơi tôi bức xúc muốn quẳng thằng này đi quá. Ảo tưởng >.

Niếp MônTác giả: Ân TầmTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThế giới này, nếu như có hai từ "nếu như", nếu như tất cả mọi thứ có thể làm lại từ đầu, nếu như có thể chưa từng gặp nhau, như vậy tôi và em phải chăng có thể thật sự gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, có lẽ thế này mới tốt, vừa hay vào thời tiết này, vừa hay tôi ở đây, mà em, thực sự cũng đã từng ở nơi này. ____________________________________ Hồng Kông, bên ngoài cửa hàng Phố xá tấp nập, phồn hoa và bận rộn đan xen nhau, nhìn từ xa như một tấm lưới lớn, rãi ra chi chít, đem bận rộn, nhàn nhã, phú quý, nghèo đói, vui sướng, đau khổ tất cả đan vào nhau cùng một chỗ, hình thành nên thành phố đông đúc này, những thứ xa xỉ cũng mọc lên khắp nơi. Thời tiết này vừa đủ tốt, thích hợp để mua sắm, thích hợp để du lịch, thậm chí...Thích hợp để yêu đương. Khi Lãnh Tang Thanh rốt cục cũng chọn xong một đóng quần áo chuẩn bị tính tiền, cầm thẻ tín dụng, cô nhân viên đang ngẩng đầu nhìn vị tiểu thư đội mũ lưỡi trai trước mặt, khe khẽ đong đưa theo giai điệu của máy nghe nhạc, thật giống con… Đối với bệnh viện này, đối với phòng bệnh này, Niếp Tích sớm đã rõ như lòng bàn tay, dù sao từng có một thời gian ở đó rất lâu, ban ngày hắn đều ở trong này, khi đó hắn là chăm sóc bệnh nhân, mà lúc này chính hắn thành lại bệnh nhân, tuy đến tột cùng có phải thật sự bị bệnh hay không đã không còn quan trọng.Buổi sáng, Lãnh Tang Thanh thường bề bộn rất nhiều việc, sứt đầu mẻ trán, buổi sáng vội vàng đưa điểm tâm cho Niếp Tích, lại vội vàng chạy về văn phòng.Tuy rằng nó là do Lãnh Tang Thanh mua ở bên ngoài, không phải tự tay làm, nhưng Niếp Tích vẫn ăn rất ngon, nhấm nháp từng miếng một, không lập tức ăn hết, một hương vị hạnh phúc nổi lên, nhưng loại hạnh phúc này chỉ là giả, trong lòng Niếp Tích hiểu rất rõ.Cửa sổ sát đất phòng bệnh tựa hồ đối bệnh nhân nào cũng có ma lực, lúc trước mỗi ngày Lãnh Tang Thanh cứ thích đứng ở trước cửa sổ, nay Niếp Tích cũng giống như vậy, ăn xong bữa sáng, theo bản năng hắn đi tới phía trước cửa sổ, lạnh nhạt nhìn trời phương xa, trong đầu bốc lên suy tư.Trong khoảng thời gian này, mỗi khi chỉ còn một mình hắn, đáy lòng lại có một chút cảm giác áy náy."Đại ca g**t ch*t cha mẹ Thanh Nhi, cho nên hai người bọn họ căn bản không có khả năng ở bên nhau, mà hiện tại hắn rất thuận lợi để xử lý tình cảm khúc mắc của ba người..." Thời khắc này trong lòng lại giải thích hành động của hắn như vậy.Hơn nữa hắn cực đoan cho rằng, trong lòng Lãnh Tang Thanh chỉ yêu mình, bởi vì là cô gặp mặt mình trước, hắn lấy cái cớ đó, cho dù một thời gian sau, Thanh Nhi gặp là đại ca, nhưng lúc đó Thanh Nhi vẫn tưởng đại ca là mình, lúc trước nhất định là Thanh Nhi vừa lúc nhìn thấy hắn bị chôn xuống, nếu không cũng sẽ không tiếp xúc với đại ca quá nhiều...*Trời ơi tôi bức xúc muốn quẳng thằng này đi quá. Ảo tưởng >.

Chương 131: Tranh thủ đồng tình