"Người bán thuốc đi vào quán bar lúc 22 giờ đúng, trước khi đóng cửa anh ta đứng bán thuốc suốt, không có thời gian giết người." Trước camera giám sát, người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc áo hoodie màu đen ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, đôi chân dài gập lại giẫm lên mặt ghế.
Tuy vậy, chỉ nhìn khuôn mặt anh ta thì không thể đoán ra tuổi tác, hơn nữa lại có vẻ chín chắn, cứng cỏi. "Tên tiểu tử cường tráng kia, tưởng dựa vào mình có khả năng đánh đấm mà đến đây cướp người? Chỉ bằng mày mà có bản lĩnh này sao?"
Cuối tháng 11, thành phố Tứ Xuyên khá lạnh, đặc biệt là về đêm, gió rít liên tục. Một con kênh đào chia tách khu phố cổ và khu đô thị mới, hai bên bờ đều đèn đóm sáng trưng nhưng lại có khác biệt.
Một bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại, Kỳ Hinh ngước đôi mắt ngây thơ nhìn chủ nhân của bàn tay này – Tuyên Tử Dương, cũng chính là người chồng sắp cưới của cô. Khi nhìn anh, gò má cô hơi ửng hồng.
Đèn rực rỡ vừa lên, giờ cao điểm tan tầm thứ sáu, người xe đông nghịt như mắc cửi, từ nơi này nhìn ra, ánh sáng rực rỡ của khu Tam Hoàn trong đêm càng thêm mê hoặc. Đèn hoa sáng trưng từ trung tâm thương mại Yên Toa hắt lên kính, tựa như chấm nhỏ vụn vặt.
Viết lời mở đầu đối với tôi mà nói hình như lại trở nên khó khăn rồi. Vì từ đầu chí cuối, tôi đều đang tư duy về bộ tiểu thuyết này, nghĩ xem làm sao để viết được nó thật hay.
Gửi đến những người dù đông lạnh vẫn đợi tình yêu Bạn có tin không? Trên đời không có thứ gì là không có mùi hương. Từ những điều vĩ đại như bốn mùa xuân hạ thu đông, đến những điều nhỏ nhặt như hạt bụi nổi trôi trong không khí.