Lại nói, Sói ta không nhớ được gì cả, nhưng sau lưng luôn có một con Thỏ đi theo nó không biết đã bao lâu. Từ lúc nó bắt đầu nhớ cho tới nay, bóng dáng bé nhỏ màu trắng kia vẫn luôn đi theo bên nó, như hình với bóng của nó vậy, chưa từng lúc nào rời đi… Sói ta bản tính kiêu ngạo nên không thích con vật nào tới gần nó cả, duy chỉ có mình cô Thỏ này là ngoại lệ mà thôi… Thời gian mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm trôi qua, trong khu rừng mọi vật đều thay đổi, ngay cả ông mặt trời mỗi sáng ló dạng cũng mỗi ngày mỗi kiểu, duy nhất một điều không thay đổi đó là, bên cạnh Sói, luôn luôn có bóng dáng một cô Thỏ quen thuộc. Sói yêu Thỏ, Thỏ lại không biết. Sói có thể không tiếc thân mình bảo vệ tính mạng Thỏ, nhưng Thỏ cũng không biết. Rồi một ngày, Sói hỏi Thỏ, mi thích nhất là hoa gì vậy? Thỏ nhìn Sói, rồi mỉm cười nói năm chữ, hoa phong tín tử trắng. Vì thế, buổi sớm mùa xuân, bao quanh bên người Thỏ, luôn là những hạt sương mai bám trên hoa phong tín tử trắng… Nhưng rồi sáng sớm một ngày kia,…
Tác giả: