Tác giả:

Bên ngoài trời đã sáng choang, Trương Tuyết từ từ tỉnh lại sau cơn mê man, cảm nhận mình đang nằm trên giường, xem ra tối hôm qua cô vẫn không thể nào thức suốt đêm được. Trương Tuyết khẽ cười một tiếng, chuẩn bị bước xuống giường. Không ngờ, lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn thấy căn phòng ngủ cổ kính, tấm màn màu xanh thêu họa tiết hoa sen, thành giường màu nâu sậm có chạm trổ. Ha ha, cô ngủ đến hồ đồ rồi, Trương Tuyết dụi mắt, mở ra lần nữa, ha ha, vẫn còn đang trong mộng cơ đấy. Khoan đã, sao bàn tay đưa lên dụi mắt sao lại bé và mềm như vậy? Trương Tuyết chợt ngồi bật dậy, tay này... tay này.... là của mình sao? Trương Tuyết kinh hãi, ngồi yên không nhúc nhích. Một hồi lâu, cô mới đưa tay lên, nhìn một lần lại một lần, không sai, đây là tay của một tiểu cô nương. Trương Tuyết xem xét kĩ lại lần nữa, ngay sau đó véo mạnh vào đùi mình. Một lần, đau, véo lần nữa, vẫn là đau. Xem ra cô đã xuyên qua thời không thật rồi, cô đã xuyên vào thân thể của một đứa bé rồi. Chẳng phải là…

Chương 15: Nhập cung (nhị)

Cuộc Sống Tại Triều ThanhTác giả: Tây Mộc TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBên ngoài trời đã sáng choang, Trương Tuyết từ từ tỉnh lại sau cơn mê man, cảm nhận mình đang nằm trên giường, xem ra tối hôm qua cô vẫn không thể nào thức suốt đêm được. Trương Tuyết khẽ cười một tiếng, chuẩn bị bước xuống giường. Không ngờ, lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn thấy căn phòng ngủ cổ kính, tấm màn màu xanh thêu họa tiết hoa sen, thành giường màu nâu sậm có chạm trổ. Ha ha, cô ngủ đến hồ đồ rồi, Trương Tuyết dụi mắt, mở ra lần nữa, ha ha, vẫn còn đang trong mộng cơ đấy. Khoan đã, sao bàn tay đưa lên dụi mắt sao lại bé và mềm như vậy? Trương Tuyết chợt ngồi bật dậy, tay này... tay này.... là của mình sao? Trương Tuyết kinh hãi, ngồi yên không nhúc nhích. Một hồi lâu, cô mới đưa tay lên, nhìn một lần lại một lần, không sai, đây là tay của một tiểu cô nương. Trương Tuyết xem xét kĩ lại lần nữa, ngay sau đó véo mạnh vào đùi mình. Một lần, đau, véo lần nữa, vẫn là đau. Xem ra cô đã xuyên qua thời không thật rồi, cô đã xuyên vào thân thể của một đứa bé rồi. Chẳng phải là… "Nô tài Tần Hải thỉnh an Tứ gia, Thập Tam gia. Gia cát tường."Tần Hải hơi thấp giọng, đã thấy Dận Chân cùng một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi đi vào."Dận Chân/ Dận Tường thỉnh an ngạch nương /nương nương, ngạch nương/nương nương vạn phúc.""Sao giờ các con mới đến, ta đã dặn dò phòng bếp chuẩn bị các món ăn rồi. À phải rồi, Thập Tứ đâu, sao không cùng đi với hai đứa?”"Nương nương, Thập Tứ đệ vẫn còn ở Càn Thanh cung cùng Hoàng a mã luận bàn, hắn kêu chúng con tới đây chờ hắn, nói là đợi xong xuôi công chuyện sẽ tới đây thỉnh an nương nương tiện đón Thập Tứ đệ muội.”"Thập Tam, con không phải che giấu cho nó, ta thấy là nó tới đón phu nhân nhà nó nên mới thuận tiện thỉnh an bổn cung thôi.” Đức phi không để cho Hoàn Nhan thị nói gì, vội phẩy tay, lên tiếng: “ Được rồi, chúng ta không chờ nó nữa, đi ăn cơm thôi.”Tần Hải ngay lập tức phân phó bảy tám thái giám cung nữ mang các món lên, dọn đầy trên chiếc bàn tinh xảo.Nói đoạn, Đức phi bước đến chiếc ghế thượng rồi ngồi xuống, còn Thập Tam a ka Dận Tường – vị thiếu niên diễn mạo anh tuấn, khắp người tỏa ra khí chất phóng khoáng cũng ngồi xuống bên phải Đức phi. Trong có vẻ quan hệ của hắn với Dận Chân rất tốt, lời nói cử chỉ của họ cũng cho rõ được sự thân mật. Trong khi Dận Chân là con trai ruột của Đức phi mà dường như không có cảm xúc gì, mặt lạnh tanh ngồi xuống cạnh Dận Tường, cảm giác hai mẹ con nhà này cứ là lạ. Từ lúc vào phòng đến giờ, Dận Chân hắn cũng chẳng thèm nói tiếng nào cả. Còn bên trái Đức phi là Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị, lúc này đang cùng Dận Tường tán gẫu với Đức phi. Ô Lạt Na Lạp thị ngồi kế bên Hoàn Nhan thị, thỉnh thoảng cũng cười cười góp vui vào câu chuyện của họ. Người ngồi phía cuối cùng là Trắc phúc tấn của Dận Chân – Niên thị.Tuệ Châu ngước mắt nhìn khung cảnh bữa cơm gia đình nói cười thân mật của họ, lại nghĩ đến tỉnh cảnh đáng thương của mình. Xem ra càng ở địa vị cao thì càng được “đãi ngộ” tốt. Cô chẳng những không được ăn cơm, mà còn phải đứng sau lung Ô Lạt Na Lạp thị nhìn bọn họ ăn nữa, đau khổ hơn là chính diện mình lại là tên Dân Chân với cái khuôn mặt không cảm xúc đó, trời ạ >..

"Nô tài Tần Hải thỉnh an Tứ gia, Thập Tam gia. Gia cát tường."

Tần Hải hơi thấp giọng, đã thấy Dận Chân cùng một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi đi vào.

"Dận Chân/ Dận Tường thỉnh an ngạch nương /nương nương, ngạch nương/nương nương vạn phúc."

"Sao giờ các con mới đến, ta đã dặn dò phòng bếp chuẩn bị các món ăn rồi. À phải rồi, Thập Tứ đâu, sao không cùng đi với hai đứa?”

"Nương nương, Thập Tứ đệ vẫn còn ở Càn Thanh cung cùng Hoàng a mã luận bàn, hắn kêu chúng con tới đây chờ hắn, nói là đợi xong xuôi công chuyện sẽ tới đây thỉnh an nương nương tiện đón Thập Tứ đệ muội.”

"Thập Tam, con không phải che giấu cho nó, ta thấy là nó tới đón phu nhân nhà nó nên mới thuận tiện thỉnh an bổn cung thôi.” Đức phi không để cho Hoàn Nhan thị nói gì, vội phẩy tay, lên tiếng: “ Được rồi, chúng ta không chờ nó nữa, đi ăn cơm thôi.”

Tần Hải ngay lập tức phân phó bảy tám thái giám cung nữ mang các món lên, dọn đầy trên chiếc bàn tinh xảo.

Nói đoạn, Đức phi bước đến chiếc ghế thượng rồi ngồi xuống, còn Thập Tam a ka Dận Tường – vị thiếu niên diễn mạo anh tuấn, khắp người tỏa ra khí chất phóng khoáng cũng ngồi xuống bên phải Đức phi. Trong có vẻ quan hệ của hắn với Dận Chân rất tốt, lời nói cử chỉ của họ cũng cho rõ được sự thân mật. Trong khi Dận Chân là con trai ruột của Đức phi mà dường như không có cảm xúc gì, mặt lạnh tanh ngồi xuống cạnh Dận Tường, cảm giác hai mẹ con nhà này cứ là lạ. Từ lúc vào phòng đến giờ, Dận Chân hắn cũng chẳng thèm nói tiếng nào cả. Còn bên trái Đức phi là Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị, lúc này đang cùng Dận Tường tán gẫu với Đức phi. Ô Lạt Na Lạp thị ngồi kế bên Hoàn Nhan thị, thỉnh thoảng cũng cười cười góp vui vào câu chuyện của họ. Người ngồi phía cuối cùng là Trắc phúc tấn của Dận Chân – Niên thị.

Tuệ Châu ngước mắt nhìn khung cảnh bữa cơm gia đình nói cười thân mật của họ, lại nghĩ đến tỉnh cảnh đáng thương của mình. Xem ra càng ở địa vị cao thì càng được “đãi ngộ” tốt. Cô chẳng những không được ăn cơm, mà còn phải đứng sau lung Ô Lạt Na Lạp thị nhìn bọn họ ăn nữa, đau khổ hơn là chính diện mình lại là tên Dân Chân với cái khuôn mặt không cảm xúc đó, trời ạ >..

Cuộc Sống Tại Triều ThanhTác giả: Tây Mộc TửTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngBên ngoài trời đã sáng choang, Trương Tuyết từ từ tỉnh lại sau cơn mê man, cảm nhận mình đang nằm trên giường, xem ra tối hôm qua cô vẫn không thể nào thức suốt đêm được. Trương Tuyết khẽ cười một tiếng, chuẩn bị bước xuống giường. Không ngờ, lúc cô mơ mơ màng màng mở mắt, lại nhìn thấy căn phòng ngủ cổ kính, tấm màn màu xanh thêu họa tiết hoa sen, thành giường màu nâu sậm có chạm trổ. Ha ha, cô ngủ đến hồ đồ rồi, Trương Tuyết dụi mắt, mở ra lần nữa, ha ha, vẫn còn đang trong mộng cơ đấy. Khoan đã, sao bàn tay đưa lên dụi mắt sao lại bé và mềm như vậy? Trương Tuyết chợt ngồi bật dậy, tay này... tay này.... là của mình sao? Trương Tuyết kinh hãi, ngồi yên không nhúc nhích. Một hồi lâu, cô mới đưa tay lên, nhìn một lần lại một lần, không sai, đây là tay của một tiểu cô nương. Trương Tuyết xem xét kĩ lại lần nữa, ngay sau đó véo mạnh vào đùi mình. Một lần, đau, véo lần nữa, vẫn là đau. Xem ra cô đã xuyên qua thời không thật rồi, cô đã xuyên vào thân thể của một đứa bé rồi. Chẳng phải là… "Nô tài Tần Hải thỉnh an Tứ gia, Thập Tam gia. Gia cát tường."Tần Hải hơi thấp giọng, đã thấy Dận Chân cùng một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi đi vào."Dận Chân/ Dận Tường thỉnh an ngạch nương /nương nương, ngạch nương/nương nương vạn phúc.""Sao giờ các con mới đến, ta đã dặn dò phòng bếp chuẩn bị các món ăn rồi. À phải rồi, Thập Tứ đâu, sao không cùng đi với hai đứa?”"Nương nương, Thập Tứ đệ vẫn còn ở Càn Thanh cung cùng Hoàng a mã luận bàn, hắn kêu chúng con tới đây chờ hắn, nói là đợi xong xuôi công chuyện sẽ tới đây thỉnh an nương nương tiện đón Thập Tứ đệ muội.”"Thập Tam, con không phải che giấu cho nó, ta thấy là nó tới đón phu nhân nhà nó nên mới thuận tiện thỉnh an bổn cung thôi.” Đức phi không để cho Hoàn Nhan thị nói gì, vội phẩy tay, lên tiếng: “ Được rồi, chúng ta không chờ nó nữa, đi ăn cơm thôi.”Tần Hải ngay lập tức phân phó bảy tám thái giám cung nữ mang các món lên, dọn đầy trên chiếc bàn tinh xảo.Nói đoạn, Đức phi bước đến chiếc ghế thượng rồi ngồi xuống, còn Thập Tam a ka Dận Tường – vị thiếu niên diễn mạo anh tuấn, khắp người tỏa ra khí chất phóng khoáng cũng ngồi xuống bên phải Đức phi. Trong có vẻ quan hệ của hắn với Dận Chân rất tốt, lời nói cử chỉ của họ cũng cho rõ được sự thân mật. Trong khi Dận Chân là con trai ruột của Đức phi mà dường như không có cảm xúc gì, mặt lạnh tanh ngồi xuống cạnh Dận Tường, cảm giác hai mẹ con nhà này cứ là lạ. Từ lúc vào phòng đến giờ, Dận Chân hắn cũng chẳng thèm nói tiếng nào cả. Còn bên trái Đức phi là Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị, lúc này đang cùng Dận Tường tán gẫu với Đức phi. Ô Lạt Na Lạp thị ngồi kế bên Hoàn Nhan thị, thỉnh thoảng cũng cười cười góp vui vào câu chuyện của họ. Người ngồi phía cuối cùng là Trắc phúc tấn của Dận Chân – Niên thị.Tuệ Châu ngước mắt nhìn khung cảnh bữa cơm gia đình nói cười thân mật của họ, lại nghĩ đến tỉnh cảnh đáng thương của mình. Xem ra càng ở địa vị cao thì càng được “đãi ngộ” tốt. Cô chẳng những không được ăn cơm, mà còn phải đứng sau lung Ô Lạt Na Lạp thị nhìn bọn họ ăn nữa, đau khổ hơn là chính diện mình lại là tên Dân Chân với cái khuôn mặt không cảm xúc đó, trời ạ >..

Chương 15: Nhập cung (nhị)