Tác giả:

Trong một căn biệt thự có một thân ảnh tuấn tú đang nằm vật vã trên đất, nói: “ Mẹ kiếp, cái trọng sinh xưa như trái đất rồi còn rơi vào đầu mình “ Hắn tên là Hàn Thiên một sinh viên bình thường của thành phố nhỏ. Nói ra thì cũng xui, hắn tiết kiệm bao lâu mới mua được con iphon 7 nhưng đời nhiều lúc cũng chuối, vì định cứu một cô gái khỏi tai nạn cuối cùng người thì vẫn chết mạng thì mất luôn. Khi tỉnh dậy thì đã thành như vậy rồi. Hắn nhập vào thân thể này cũng được gần một tháng, những ký ức của chủ nhân thân thể này Hàn Thiên đã dung hợp được kha khá rồi Hắn thở dài nói: “ Khốn nạn, mua iphon còn chưa được dùng thì dã “thăng “ rồi ,hài “ Lúc hắn đang than thở thì biên ngoài có tiếng xe ô tô chạy về. Một người phụ nữ xuất hiện, nàng mặc đồng phục đen hoặc sáng bạc, áo sơ mi cổ dựng màu trắng, tinh tế che giấu những nơi nhạy cảm của người phụ nữ, nhưng không làm mất đi nét xinh đẹp của nàng. Nàng vào đến nhà cũng không thèm liếc Hàn Thiên một cái mà bỏ lên tầng 2, “ rầm “ tiếng sập…

Chương 6: Bàn về li hôn

Bảo Tiêu Chiến ThầnTác giả: Thạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrong một căn biệt thự có một thân ảnh tuấn tú đang nằm vật vã trên đất, nói: “ Mẹ kiếp, cái trọng sinh xưa như trái đất rồi còn rơi vào đầu mình “ Hắn tên là Hàn Thiên một sinh viên bình thường của thành phố nhỏ. Nói ra thì cũng xui, hắn tiết kiệm bao lâu mới mua được con iphon 7 nhưng đời nhiều lúc cũng chuối, vì định cứu một cô gái khỏi tai nạn cuối cùng người thì vẫn chết mạng thì mất luôn. Khi tỉnh dậy thì đã thành như vậy rồi. Hắn nhập vào thân thể này cũng được gần một tháng, những ký ức của chủ nhân thân thể này Hàn Thiên đã dung hợp được kha khá rồi Hắn thở dài nói: “ Khốn nạn, mua iphon còn chưa được dùng thì dã “thăng “ rồi ,hài “ Lúc hắn đang than thở thì biên ngoài có tiếng xe ô tô chạy về. Một người phụ nữ xuất hiện, nàng mặc đồng phục đen hoặc sáng bạc, áo sơ mi cổ dựng màu trắng, tinh tế che giấu những nơi nhạy cảm của người phụ nữ, nhưng không làm mất đi nét xinh đẹp của nàng. Nàng vào đến nhà cũng không thèm liếc Hàn Thiên một cái mà bỏ lên tầng 2, “ rầm “ tiếng sập… Hàn Thiên cố gắng ăn bữa sáng thật là nhanh vì trong khi ăn Thái Tuyết Lạc cứ luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên kiến cậu thấy không thoải mái.“Mặt tôi có dính gì sao” Hàn Thiên hỏi.“Không” Thái Tuyết Lạc“Vậy sao cô cứa nhìn vào mặt tôi vậy” Hàn Thiên nói“Vì tôi thấy cậu dường như hơi khác, nhưng không biết khác ở chỗ nào, nó giống như cậu vẫn là cậu nhưng không phải là cậu” Thái Tuyết Lạc nóiTrước đây mỗi khi nhìn thấy Hàn Thiên là cô cảm thấy rất chán ghét, mỗi lúc nhìn thấy cậu là Tuyết Lạc nhớ tới việc mình bị ép gả cho một tên phế thải vô dụng.Dù cậu ta bị gia tộc dồn bỏ nhưng số mệnh của Thái Tuyết Lạc vẫn phải gắn với cậu.Hàn Thiên nghe Tuyết Lạc nói mà hết hồn:” Cô có lẽ suy nghĩ hơi quá rồi”, Hàn Thiên thầm nhắc nhở chính mình, con gái là sinh vật nhạy cảm có lẽ bản thân sẽ bị phát hiện.“Được rồi có chuyện này tôi muốn nói với cô” Hàn Thiên nhìn Tuyết Lạc nghiêm túc nói “Chúng ta li hôn đi”Thái Tuyết Lạc ngẩn ra nhìn Hàn Thiên nói “ Gì cơ”Hàn Thiên nói lại “ Li hôn, chúng ta li hôn thôi”“Tôi biết cô kết hôn với tôi cũng là bị Hàn gia ép, khoảng thời gian cô lấy tôi cũng chẳng vui vẻ gì vì thế tôi quyết định li hôn, không làm tốn thanh xuân của cô nữa thế nào”Thái Tuyết Lạc nhìn Hàn Thiên như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cuối cùng cô thu hồi lại ánh mắt hỏi: “ Khi nào”“Trong khoảng tháng này đi, con lúc nào tuỳ cô chọn” Hàn Thiên nói với Thái Tuyết Lạc.“Được rồi, vậy thì 2 tuần sau đi, đến giờ tôi phải đi làm rồi” nói xong Thái Tuyết Lạc đứng dậy đi luôn.***Ngồi trên xe ô tô Thái Tuyết Lạc cảm thấy trăm cảm xúc ngổn ngang.Có ngạc nhiên, vui mừng, trút được gánh nặng, nhưng có chút gì đó cả bản thân cô cũng không biết.Cố gắng loại bỏ những duy nghĩ đó khỏi đầu.***Ở nhà Hàn Thiên gọi điện cho một vị luật sư của Hàn gia:“Xin chào, tôi là luật sư Hà, tôi có thể giúp được gì cho bạn”“Tôi là Hàn Thiên” Hàn Thiên giới thiệuBên đầu kia lăng một lúc, nói “ tôi có thể giúp gì được”“Tôi muốn gặp luật sư Hà bàn về chút việc vào chiều nay không biết ông có rảnh không” “Được, gặp ở quán cafe ” đầu dây bên kia nói sau đó cúp máy.

Hàn Thiên cố gắng ăn bữa sáng thật là nhanh vì trong khi ăn Thái Tuyết Lạc cứ luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên kiến cậu thấy không thoải mái.

“Mặt tôi có dính gì sao” Hàn Thiên hỏi.

“Không” Thái Tuyết Lạc

“Vậy sao cô cứa nhìn vào mặt tôi vậy” Hàn Thiên nói

“Vì tôi thấy cậu dường như hơi khác, nhưng không biết khác ở chỗ nào, nó giống như cậu vẫn là cậu nhưng không phải là cậu” Thái Tuyết Lạc nói

Trước đây mỗi khi nhìn thấy Hàn Thiên là cô cảm thấy rất chán ghét, mỗi lúc nhìn thấy cậu là Tuyết Lạc nhớ tới việc mình bị ép gả cho một tên phế thải vô dụng.

Dù cậu ta bị gia tộc dồn bỏ nhưng số mệnh của Thái Tuyết Lạc vẫn phải gắn với cậu.

Hàn Thiên nghe Tuyết Lạc nói mà hết hồn:” Cô có lẽ suy nghĩ hơi quá rồi”, Hàn Thiên thầm nhắc nhở chính mình, con gái là sinh vật nhạy cảm có lẽ bản thân sẽ bị phát hiện.

“Được rồi có chuyện này tôi muốn nói với cô” Hàn Thiên nhìn Tuyết Lạc nghiêm túc nói “Chúng ta li hôn đi”

Thái Tuyết Lạc ngẩn ra nhìn Hàn Thiên nói “ Gì cơ”

Hàn Thiên nói lại “ Li hôn, chúng ta li hôn thôi”

“Tôi biết cô kết hôn với tôi cũng là bị Hàn gia ép, khoảng thời gian cô lấy tôi cũng chẳng vui vẻ gì vì thế tôi quyết định li hôn, không làm tốn thanh xuân của cô nữa thế nào”

Thái Tuyết Lạc nhìn Hàn Thiên như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cuối cùng cô thu hồi lại ánh mắt hỏi: “ Khi nào”

“Trong khoảng tháng này đi, con lúc nào tuỳ cô chọn” Hàn Thiên nói với Thái Tuyết Lạc.

“Được rồi, vậy thì 2 tuần sau đi, đến giờ tôi phải đi làm rồi” nói xong Thái Tuyết Lạc đứng dậy đi luôn.

***

Ngồi trên xe ô tô Thái Tuyết Lạc cảm thấy trăm cảm xúc ngổn ngang.

Có ngạc nhiên, vui mừng, trút được gánh nặng, nhưng có chút gì đó cả bản thân cô cũng không biết.

Cố gắng loại bỏ những duy nghĩ đó khỏi đầu.

***

Ở nhà Hàn Thiên gọi điện cho một vị luật sư của Hàn gia:

“Xin chào, tôi là luật sư Hà, tôi có thể giúp được gì cho bạn”

“Tôi là Hàn Thiên” Hàn Thiên giới thiệu

Bên đầu kia lăng một lúc, nói “ tôi có thể giúp gì được”

“Tôi muốn gặp luật sư Hà bàn về chút việc vào chiều nay không biết ông có rảnh không” “Được, gặp ở quán cafe ” đầu dây bên kia nói sau đó cúp máy.

Bảo Tiêu Chiến ThầnTác giả: Thạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrong một căn biệt thự có một thân ảnh tuấn tú đang nằm vật vã trên đất, nói: “ Mẹ kiếp, cái trọng sinh xưa như trái đất rồi còn rơi vào đầu mình “ Hắn tên là Hàn Thiên một sinh viên bình thường của thành phố nhỏ. Nói ra thì cũng xui, hắn tiết kiệm bao lâu mới mua được con iphon 7 nhưng đời nhiều lúc cũng chuối, vì định cứu một cô gái khỏi tai nạn cuối cùng người thì vẫn chết mạng thì mất luôn. Khi tỉnh dậy thì đã thành như vậy rồi. Hắn nhập vào thân thể này cũng được gần một tháng, những ký ức của chủ nhân thân thể này Hàn Thiên đã dung hợp được kha khá rồi Hắn thở dài nói: “ Khốn nạn, mua iphon còn chưa được dùng thì dã “thăng “ rồi ,hài “ Lúc hắn đang than thở thì biên ngoài có tiếng xe ô tô chạy về. Một người phụ nữ xuất hiện, nàng mặc đồng phục đen hoặc sáng bạc, áo sơ mi cổ dựng màu trắng, tinh tế che giấu những nơi nhạy cảm của người phụ nữ, nhưng không làm mất đi nét xinh đẹp của nàng. Nàng vào đến nhà cũng không thèm liếc Hàn Thiên một cái mà bỏ lên tầng 2, “ rầm “ tiếng sập… Hàn Thiên cố gắng ăn bữa sáng thật là nhanh vì trong khi ăn Thái Tuyết Lạc cứ luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên kiến cậu thấy không thoải mái.“Mặt tôi có dính gì sao” Hàn Thiên hỏi.“Không” Thái Tuyết Lạc“Vậy sao cô cứa nhìn vào mặt tôi vậy” Hàn Thiên nói“Vì tôi thấy cậu dường như hơi khác, nhưng không biết khác ở chỗ nào, nó giống như cậu vẫn là cậu nhưng không phải là cậu” Thái Tuyết Lạc nóiTrước đây mỗi khi nhìn thấy Hàn Thiên là cô cảm thấy rất chán ghét, mỗi lúc nhìn thấy cậu là Tuyết Lạc nhớ tới việc mình bị ép gả cho một tên phế thải vô dụng.Dù cậu ta bị gia tộc dồn bỏ nhưng số mệnh của Thái Tuyết Lạc vẫn phải gắn với cậu.Hàn Thiên nghe Tuyết Lạc nói mà hết hồn:” Cô có lẽ suy nghĩ hơi quá rồi”, Hàn Thiên thầm nhắc nhở chính mình, con gái là sinh vật nhạy cảm có lẽ bản thân sẽ bị phát hiện.“Được rồi có chuyện này tôi muốn nói với cô” Hàn Thiên nhìn Tuyết Lạc nghiêm túc nói “Chúng ta li hôn đi”Thái Tuyết Lạc ngẩn ra nhìn Hàn Thiên nói “ Gì cơ”Hàn Thiên nói lại “ Li hôn, chúng ta li hôn thôi”“Tôi biết cô kết hôn với tôi cũng là bị Hàn gia ép, khoảng thời gian cô lấy tôi cũng chẳng vui vẻ gì vì thế tôi quyết định li hôn, không làm tốn thanh xuân của cô nữa thế nào”Thái Tuyết Lạc nhìn Hàn Thiên như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cuối cùng cô thu hồi lại ánh mắt hỏi: “ Khi nào”“Trong khoảng tháng này đi, con lúc nào tuỳ cô chọn” Hàn Thiên nói với Thái Tuyết Lạc.“Được rồi, vậy thì 2 tuần sau đi, đến giờ tôi phải đi làm rồi” nói xong Thái Tuyết Lạc đứng dậy đi luôn.***Ngồi trên xe ô tô Thái Tuyết Lạc cảm thấy trăm cảm xúc ngổn ngang.Có ngạc nhiên, vui mừng, trút được gánh nặng, nhưng có chút gì đó cả bản thân cô cũng không biết.Cố gắng loại bỏ những duy nghĩ đó khỏi đầu.***Ở nhà Hàn Thiên gọi điện cho một vị luật sư của Hàn gia:“Xin chào, tôi là luật sư Hà, tôi có thể giúp được gì cho bạn”“Tôi là Hàn Thiên” Hàn Thiên giới thiệuBên đầu kia lăng một lúc, nói “ tôi có thể giúp gì được”“Tôi muốn gặp luật sư Hà bàn về chút việc vào chiều nay không biết ông có rảnh không” “Được, gặp ở quán cafe ” đầu dây bên kia nói sau đó cúp máy.

Chương 6: Bàn về li hôn