Trong một căn biệt thự có một thân ảnh tuấn tú đang nằm vật vã trên đất, nói: “ Mẹ kiếp, cái trọng sinh xưa như trái đất rồi còn rơi vào đầu mình “ Hắn tên là Hàn Thiên một sinh viên bình thường của thành phố nhỏ. Nói ra thì cũng xui, hắn tiết kiệm bao lâu mới mua được con iphon 7 nhưng đời nhiều lúc cũng chuối, vì định cứu một cô gái khỏi tai nạn cuối cùng người thì vẫn chết mạng thì mất luôn. Khi tỉnh dậy thì đã thành như vậy rồi. Hắn nhập vào thân thể này cũng được gần một tháng, những ký ức của chủ nhân thân thể này Hàn Thiên đã dung hợp được kha khá rồi Hắn thở dài nói: “ Khốn nạn, mua iphon còn chưa được dùng thì dã “thăng “ rồi ,hài “ Lúc hắn đang than thở thì biên ngoài có tiếng xe ô tô chạy về. Một người phụ nữ xuất hiện, nàng mặc đồng phục đen hoặc sáng bạc, áo sơ mi cổ dựng màu trắng, tinh tế che giấu những nơi nhạy cảm của người phụ nữ, nhưng không làm mất đi nét xinh đẹp của nàng. Nàng vào đến nhà cũng không thèm liếc Hàn Thiên một cái mà bỏ lên tầng 2, “ rầm “ tiếng sập…
Chương 7: Bàn về li hôn (2)
Bảo Tiêu Chiến ThầnTác giả: Thạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrong một căn biệt thự có một thân ảnh tuấn tú đang nằm vật vã trên đất, nói: “ Mẹ kiếp, cái trọng sinh xưa như trái đất rồi còn rơi vào đầu mình “ Hắn tên là Hàn Thiên một sinh viên bình thường của thành phố nhỏ. Nói ra thì cũng xui, hắn tiết kiệm bao lâu mới mua được con iphon 7 nhưng đời nhiều lúc cũng chuối, vì định cứu một cô gái khỏi tai nạn cuối cùng người thì vẫn chết mạng thì mất luôn. Khi tỉnh dậy thì đã thành như vậy rồi. Hắn nhập vào thân thể này cũng được gần một tháng, những ký ức của chủ nhân thân thể này Hàn Thiên đã dung hợp được kha khá rồi Hắn thở dài nói: “ Khốn nạn, mua iphon còn chưa được dùng thì dã “thăng “ rồi ,hài “ Lúc hắn đang than thở thì biên ngoài có tiếng xe ô tô chạy về. Một người phụ nữ xuất hiện, nàng mặc đồng phục đen hoặc sáng bạc, áo sơ mi cổ dựng màu trắng, tinh tế che giấu những nơi nhạy cảm của người phụ nữ, nhưng không làm mất đi nét xinh đẹp của nàng. Nàng vào đến nhà cũng không thèm liếc Hàn Thiên một cái mà bỏ lên tầng 2, “ rầm “ tiếng sập… Ngoài quán cafe Hàn Thiên đang nói chuyện với một người trung niên, người trung niên hỏi: “cậu có chắc là muốn thế không”Hàn Thiên trả lời “Cứ làm theo tôi nói là được, việc còn lại nhờ ông vậy”Người đàn ông nhìn Hàn Thiên “Được rồi vậy gặp lại sau, Tạm biệt”Hàn Thiên nhìn vào đồng hồ cũng gần 5h.“Chắc Tuyết Lạc cũng sắp tan rồi, đến đi ké xe cô ấy đỡ tốn tiền taxi, mình là giai cấp vô sản làm gì có tiền để mà loãng phí” Mang theo suy nghĩ vô sỉ đó Hàn Thiên đi đến công ty của Tuyết Lạc.***Khi Thái Tuyết Lạc xuống dưới tầng thì đã thấy Hàn Thiên ngồi chờ ở đâyCô ngạc nhiên hỏi: “ Sao cậu tới đây”“Tiện đường nên chờ cô cùng về, hơn nữa vừa cũng vừa tới không lâu”“Hihi, đúng là cậu vừa mới tới chỉ trước khi cô ấy xuống gần tiếng thôi” một cô gái thanh tú khẽ cười nói.Hàn Thiên ngượng ngùng nhìn Thái Tuyết Lạc nói: “ cũng không lâu vậy đâu”.Đại khái là cậu nhớ sai thời gian tan của Thái Tuyết Lạc nên Hàn Thiên mới phải ngồi chờ, ai bảo muốn miễn tiền đi taxi nên phải trả giá.Thái Tuyết Lạc nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Hàn Thiên khẽ cười.Nụ cười của cô khiến Hàn Thiên suýt mất hồn, bên cạnh Tuyết Lạc bao lâu lần đầu tiên thấy cô cười.Bị Hàn Thiên nhìn chằm chằm mặt ngọc của Tuyết Lạc đỏ lên trừng mắt nói: “Nhìn cái gì, không muốn về nhà sao”, nói xong nàng đi thẳng ra xe.Hàn Thiên giật mình vội vàng chạy theo Tuyết Lạc.Mấy nhân viên dưới lầu nhìn thấy cảnh này liên cười duyên, xì xầm to nhỏ.Ngồi trên xe ô tô Hàn Thiên cảm thấy trước khi li hôn thì bản thân nên để lại hồi ức tốt đẹp cho Tuyết Lạc nên cậu quyết định đợi Tuyết Lạc mỗi khi tan tầm và nấu cho cô đồ ăn vào lúc sáng trưa chiều và tối.****Thế là Hàn Thiên sáng thì dậy sớm tập võ xong thì chuẩn bị bữa sáng cho Tuyết Lạc, chiều thì chờ cô tan tầm cùng về.Lúc đầu Thái Tuyết Lạc có chút không quen nhưng Hàn Thiên vẫn cứ lặp lại hành động này làm Thái Tuyết Lạc bắt đầu thích ứng.Chỉ là điều duy nhất khiến cô thấy phiền là tin đồn trong công ty càng lan càng rộng ngày càng sai sự thật, dù vậy tin đồn đó làm cô đuổi đi không ít kẻ phiền toái.Nhưng các cụ thường nói hạnh phúc thì trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là cuối tuần thứ 2 rồi sắp đến lúc họ phải li hôn rồi.
Ngoài quán cafe Hàn Thiên đang nói chuyện với một người trung niên, người trung niên hỏi: “cậu có chắc là muốn thế không”
Hàn Thiên trả lời “Cứ làm theo tôi nói là được, việc còn lại nhờ ông vậy”
Người đàn ông nhìn Hàn Thiên “Được rồi vậy gặp lại sau, Tạm biệt”
Hàn Thiên nhìn vào đồng hồ cũng gần 5h.
“Chắc Tuyết Lạc cũng sắp tan rồi, đến đi ké xe cô ấy đỡ tốn tiền taxi, mình là giai cấp vô sản làm gì có tiền để mà loãng phí” Mang theo suy nghĩ vô sỉ đó Hàn Thiên đi đến công ty của Tuyết Lạc.
***
Khi Thái Tuyết Lạc xuống dưới tầng thì đã thấy Hàn Thiên ngồi chờ ở đây
Cô ngạc nhiên hỏi: “ Sao cậu tới đây”
“Tiện đường nên chờ cô cùng về, hơn nữa vừa cũng vừa tới không lâu”
“Hihi, đúng là cậu vừa mới tới chỉ trước khi cô ấy xuống gần tiếng thôi” một cô gái thanh tú khẽ cười nói.
Hàn Thiên ngượng ngùng nhìn Thái Tuyết Lạc nói: “ cũng không lâu vậy đâu”.
Đại khái là cậu nhớ sai thời gian tan của Thái Tuyết Lạc nên Hàn Thiên mới phải ngồi chờ, ai bảo muốn miễn tiền đi taxi nên phải trả giá.
Thái Tuyết Lạc nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Hàn Thiên khẽ cười.
Nụ cười của cô khiến Hàn Thiên suýt mất hồn, bên cạnh Tuyết Lạc bao lâu lần đầu tiên thấy cô cười.
Bị Hàn Thiên nhìn chằm chằm mặt ngọc của Tuyết Lạc đỏ lên trừng mắt nói: “Nhìn cái gì, không muốn về nhà sao”, nói xong nàng đi thẳng ra xe.
Hàn Thiên giật mình vội vàng chạy theo Tuyết Lạc.
Mấy nhân viên dưới lầu nhìn thấy cảnh này liên cười duyên, xì xầm to nhỏ.
Ngồi trên xe ô tô Hàn Thiên cảm thấy trước khi li hôn thì bản thân nên để lại hồi ức tốt đẹp cho Tuyết Lạc nên cậu quyết định đợi Tuyết Lạc mỗi khi tan tầm và nấu cho cô đồ ăn vào lúc sáng trưa chiều và tối.
****
Thế là Hàn Thiên sáng thì dậy sớm tập võ xong thì chuẩn bị bữa sáng cho Tuyết Lạc, chiều thì chờ cô tan tầm cùng về.
Lúc đầu Thái Tuyết Lạc có chút không quen nhưng Hàn Thiên vẫn cứ lặp lại hành động này làm Thái Tuyết Lạc bắt đầu thích ứng.
Chỉ là điều duy nhất khiến cô thấy phiền là tin đồn trong công ty càng lan càng rộng ngày càng sai sự thật, dù vậy tin đồn đó làm cô đuổi đi không ít kẻ phiền toái.
Nhưng các cụ thường nói hạnh phúc thì trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là cuối tuần thứ 2 rồi sắp đến lúc họ phải li hôn rồi.
Bảo Tiêu Chiến ThầnTác giả: Thạch LongTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrong một căn biệt thự có một thân ảnh tuấn tú đang nằm vật vã trên đất, nói: “ Mẹ kiếp, cái trọng sinh xưa như trái đất rồi còn rơi vào đầu mình “ Hắn tên là Hàn Thiên một sinh viên bình thường của thành phố nhỏ. Nói ra thì cũng xui, hắn tiết kiệm bao lâu mới mua được con iphon 7 nhưng đời nhiều lúc cũng chuối, vì định cứu một cô gái khỏi tai nạn cuối cùng người thì vẫn chết mạng thì mất luôn. Khi tỉnh dậy thì đã thành như vậy rồi. Hắn nhập vào thân thể này cũng được gần một tháng, những ký ức của chủ nhân thân thể này Hàn Thiên đã dung hợp được kha khá rồi Hắn thở dài nói: “ Khốn nạn, mua iphon còn chưa được dùng thì dã “thăng “ rồi ,hài “ Lúc hắn đang than thở thì biên ngoài có tiếng xe ô tô chạy về. Một người phụ nữ xuất hiện, nàng mặc đồng phục đen hoặc sáng bạc, áo sơ mi cổ dựng màu trắng, tinh tế che giấu những nơi nhạy cảm của người phụ nữ, nhưng không làm mất đi nét xinh đẹp của nàng. Nàng vào đến nhà cũng không thèm liếc Hàn Thiên một cái mà bỏ lên tầng 2, “ rầm “ tiếng sập… Ngoài quán cafe Hàn Thiên đang nói chuyện với một người trung niên, người trung niên hỏi: “cậu có chắc là muốn thế không”Hàn Thiên trả lời “Cứ làm theo tôi nói là được, việc còn lại nhờ ông vậy”Người đàn ông nhìn Hàn Thiên “Được rồi vậy gặp lại sau, Tạm biệt”Hàn Thiên nhìn vào đồng hồ cũng gần 5h.“Chắc Tuyết Lạc cũng sắp tan rồi, đến đi ké xe cô ấy đỡ tốn tiền taxi, mình là giai cấp vô sản làm gì có tiền để mà loãng phí” Mang theo suy nghĩ vô sỉ đó Hàn Thiên đi đến công ty của Tuyết Lạc.***Khi Thái Tuyết Lạc xuống dưới tầng thì đã thấy Hàn Thiên ngồi chờ ở đâyCô ngạc nhiên hỏi: “ Sao cậu tới đây”“Tiện đường nên chờ cô cùng về, hơn nữa vừa cũng vừa tới không lâu”“Hihi, đúng là cậu vừa mới tới chỉ trước khi cô ấy xuống gần tiếng thôi” một cô gái thanh tú khẽ cười nói.Hàn Thiên ngượng ngùng nhìn Thái Tuyết Lạc nói: “ cũng không lâu vậy đâu”.Đại khái là cậu nhớ sai thời gian tan của Thái Tuyết Lạc nên Hàn Thiên mới phải ngồi chờ, ai bảo muốn miễn tiền đi taxi nên phải trả giá.Thái Tuyết Lạc nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của Hàn Thiên khẽ cười.Nụ cười của cô khiến Hàn Thiên suýt mất hồn, bên cạnh Tuyết Lạc bao lâu lần đầu tiên thấy cô cười.Bị Hàn Thiên nhìn chằm chằm mặt ngọc của Tuyết Lạc đỏ lên trừng mắt nói: “Nhìn cái gì, không muốn về nhà sao”, nói xong nàng đi thẳng ra xe.Hàn Thiên giật mình vội vàng chạy theo Tuyết Lạc.Mấy nhân viên dưới lầu nhìn thấy cảnh này liên cười duyên, xì xầm to nhỏ.Ngồi trên xe ô tô Hàn Thiên cảm thấy trước khi li hôn thì bản thân nên để lại hồi ức tốt đẹp cho Tuyết Lạc nên cậu quyết định đợi Tuyết Lạc mỗi khi tan tầm và nấu cho cô đồ ăn vào lúc sáng trưa chiều và tối.****Thế là Hàn Thiên sáng thì dậy sớm tập võ xong thì chuẩn bị bữa sáng cho Tuyết Lạc, chiều thì chờ cô tan tầm cùng về.Lúc đầu Thái Tuyết Lạc có chút không quen nhưng Hàn Thiên vẫn cứ lặp lại hành động này làm Thái Tuyết Lạc bắt đầu thích ứng.Chỉ là điều duy nhất khiến cô thấy phiền là tin đồn trong công ty càng lan càng rộng ngày càng sai sự thật, dù vậy tin đồn đó làm cô đuổi đi không ít kẻ phiền toái.Nhưng các cụ thường nói hạnh phúc thì trôi qua rất nhanh, bây giờ đã là cuối tuần thứ 2 rồi sắp đến lúc họ phải li hôn rồi.