Diệu Nhật Quốc. Vân Nguyệt thành. Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn…
Chương 728: Ngươi làm gì ở đây
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)Tác giả: Phượng QuỳnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDiệu Nhật Quốc. Vân Nguyệt thành. Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn… “Không phải lại đi tìm Phượng Cửu gây phiền toái chứ?”“Nực cười! Tiểu tử kia trốn ở trong viện, Âu Dương học trưởng tới đó c*̃ng vô dụng, bên ngoài chỗ ở c*̉a hắn có kết giới, nghe nói tiểu tử kia rất ham ngủ nên đã bày vài cái kết giới cách âm, cho dù bên ngoài ồn ào đến mấy thì bên trong c*̃ng không hay biết gì.” “Đi thôi, đi xem một chút.”Đám học sinh nói, sau đó bám theo đi về phía viện c*̉a Phượng Cửu.Quan Tập Lẫm nghe được tin tức c*̃ng không quan tâm lắm. Cái tên Âu Dương Tu kia có muốn đi c*̃ng vô dụng, tiểu Cửu lười đọ sức c*̀ng hắn, huống chi tu vi Trúc Cơ trung kỳ c*̃ng không phải đối thủ c*̉a tiểu Cửu.” Đúng như mọi người dự đoán, Âu Dương Tu tới viện c*̉a Phượng Cửu nhưng ngay cả người c*̃ng không gặp được, ba con thú nhìn thấy hắn c*̃ng chỉ liếc một cái sau đó làm ngơ, không để ý đến.Không gặp được Phượng Cửu, Âu Dương Tu c*̃ng không rời đi, hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, định ngồi lì ở đó tới khi Phượng Cửu ra thì thôi.Nghe được tin tức, Diệp Tinh đi tới, thấy Âu Dương Tu ngồi khoanh chân bên ngoài liền tiếng lên gọi một tiếng: “Âu Dương học trưởng.” Toàn bộ học viện đều biết hắn thích nàng, chỉ là nàng không có cảm giác gì với hắn, nàng c*̃ng không cho là hắn khiêu chiến với Phượng Cửu vì nàng.Rõ ràng, nàng đã sớm nói với hắn, nàng không có tình cảm với hắn, hắn c*̃ng nói hắn biết rồi, sao có thể vì thế mà khiêu chiến với Phượng Cửu đây?Âu Dương Tu đang nhắm mắt, mở mắt ra nhìn Diệp Tinh, lên tiếng nói: “Ta khiêu chiến với Phượng Cửu không phải vì ngươi.” Nghe vậy, Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Phượng Cửu sẽ không ứng chiến, ứng chiến đối với Phượng Cửu chính là phiền phức, hắn không thích phiền phức.”“Ngươi hiểu hắn lắm sao?”Âu Dương Tu bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi thích hắn?” Nghe vậy, Diệp Tinh mỉm cười: “Hắn là bạn c*̉a ta.”“Vậy ngươi hắn nên khuyên hắn đi ra ứng chiến, nếu không ta sẽ không rời đi.” Âu Dương Tu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía cửa. Lần đầu tiên gặp gỡ, hắn c*̃ng chỉ tò mò muốn biết Phượng Cửu này là nhân vật như nào mà thôi, nhưng không ngờ sau khi thấy Phượng Cửu, hắn lại có một loại xúc động muốn đánh nhau, trực giác nói cho hắn biết, Phượng Cửu này không phải học sinh tầm thường.Diệp Tinh lắc đầu: “Việc này ta không làm được! Nếu như ngươi muốn đánh nhau thì cứ ở đây chờ đi, dù sao c*̃ng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Nói xong, nàng liếc nhìn cửa viện một chút rồi xoay người rời đi.Thấy vậy, Âu Dương Tu nhắm mắt lại, không để ý tới Diệp Tinh nữa, im lặng khoanh chân tĩnh tu.Một vài học sinh muốn xem náo nhiệt thấy vậy c*̃ng rời đi. Xem ra Âu Dương Tu định ôm cây đợi thỏ, nhưng xem ra Phượng Cửu c*̃ng không để ý đến hắn, hai người bọn họ có thời gian lãng phí ở đây, còn bọn họ thì không có.Đến chập tối, kết giới mở ra, Phượng Cửu vặn eo bẻ cổ đi tới, khi thấy Âu Dương Tu ngồi lù lù trước cửa c*̃ng có chút giật mình.“Âu Dương Tu? Ngươi ở đây làm gì?” Phượng Cửu trừng mắt hỏi.
“Không phải lại đi tìm Phượng Cửu gây phiền toái chứ?”
“Nực cười! Tiểu tử kia trốn ở trong viện, Âu Dương học trưởng tới đó c*̃ng vô dụng, bên ngoài chỗ ở c*̉a hắn có kết giới, nghe nói tiểu tử kia rất ham ngủ nên đã bày vài cái kết giới cách âm, cho dù bên ngoài ồn ào đến mấy thì bên trong c*̃ng không hay biết gì.”
“Đi thôi, đi xem một chút.”
Đám học sinh nói, sau đó bám theo đi về phía viện c*̉a Phượng Cửu.
Quan Tập Lẫm nghe được tin tức c*̃ng không quan tâm lắm. Cái tên Âu Dương Tu kia có muốn đi c*̃ng vô dụng, tiểu Cửu lười đọ sức c*̀ng hắn, huống chi tu vi Trúc Cơ trung kỳ c*̃ng không phải đối thủ c*̉a tiểu Cửu.”
Đúng như mọi người dự đoán, Âu Dương Tu tới viện c*̉a Phượng Cửu nhưng ngay cả người c*̃ng không gặp được, ba con thú nhìn thấy hắn c*̃ng chỉ liếc một cái sau đó làm ngơ, không để ý đến.
Không gặp được Phượng Cửu, Âu Dương Tu c*̃ng không rời đi, hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, định ngồi lì ở đó tới khi Phượng Cửu ra thì thôi.
Nghe được tin tức, Diệp Tinh đi tới, thấy Âu Dương Tu ngồi khoanh chân bên ngoài liền tiếng lên gọi một tiếng: “Âu Dương học trưởng.”
Toàn bộ học viện đều biết hắn thích nàng, chỉ là nàng không có cảm giác gì với hắn, nàng c*̃ng không cho là hắn khiêu chiến với Phượng Cửu vì nàng.
Rõ ràng, nàng đã sớm nói với hắn, nàng không có tình cảm với hắn, hắn c*̃ng nói hắn biết rồi, sao có thể vì thế mà khiêu chiến với Phượng Cửu đây?
Âu Dương Tu đang nhắm mắt, mở mắt ra nhìn Diệp Tinh, lên tiếng nói: “Ta khiêu chiến với Phượng Cửu không phải vì ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Phượng Cửu sẽ không ứng chiến, ứng chiến đối với Phượng Cửu chính là phiền phức, hắn không thích phiền phức.”
“Ngươi hiểu hắn lắm sao?”
Âu Dương Tu bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi thích hắn?”
Nghe vậy, Diệp Tinh mỉm cười: “Hắn là bạn c*̉a ta.”
“Vậy ngươi hắn nên khuyên hắn đi ra ứng chiến, nếu không ta sẽ không rời đi.” Âu Dương Tu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía cửa. Lần đầu tiên gặp gỡ, hắn c*̃ng chỉ tò mò muốn biết Phượng Cửu này là nhân vật như nào mà thôi, nhưng không ngờ sau khi thấy Phượng Cửu, hắn lại có một loại xúc động muốn đánh nhau, trực giác nói cho hắn biết, Phượng Cửu này không phải học sinh tầm thường.
Diệp Tinh lắc đầu: “Việc này ta không làm được! Nếu như ngươi muốn đánh nhau thì cứ ở đây chờ đi, dù sao c*̃ng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
Nói xong, nàng liếc nhìn cửa viện một chút rồi xoay người rời đi.
Thấy vậy, Âu Dương Tu nhắm mắt lại, không để ý tới Diệp Tinh nữa, im lặng khoanh chân tĩnh tu.
Một vài học sinh muốn xem náo nhiệt thấy vậy c*̃ng rời đi.
Xem ra Âu Dương Tu định ôm cây đợi thỏ, nhưng xem ra Phượng Cửu c*̃ng không để ý đến hắn, hai người bọn họ có thời gian lãng phí ở đây, còn bọn họ thì không có.
Đến chập tối, kết giới mở ra, Phượng Cửu vặn eo bẻ cổ đi tới, khi thấy Âu Dương Tu ngồi lù lù trước cửa c*̃ng có chút giật mình.
“Âu Dương Tu? Ngươi ở đây làm gì?”
Phượng Cửu trừng mắt hỏi.
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)Tác giả: Phượng QuỳnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDiệu Nhật Quốc. Vân Nguyệt thành. Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn… “Không phải lại đi tìm Phượng Cửu gây phiền toái chứ?”“Nực cười! Tiểu tử kia trốn ở trong viện, Âu Dương học trưởng tới đó c*̃ng vô dụng, bên ngoài chỗ ở c*̉a hắn có kết giới, nghe nói tiểu tử kia rất ham ngủ nên đã bày vài cái kết giới cách âm, cho dù bên ngoài ồn ào đến mấy thì bên trong c*̃ng không hay biết gì.” “Đi thôi, đi xem một chút.”Đám học sinh nói, sau đó bám theo đi về phía viện c*̉a Phượng Cửu.Quan Tập Lẫm nghe được tin tức c*̃ng không quan tâm lắm. Cái tên Âu Dương Tu kia có muốn đi c*̃ng vô dụng, tiểu Cửu lười đọ sức c*̀ng hắn, huống chi tu vi Trúc Cơ trung kỳ c*̃ng không phải đối thủ c*̉a tiểu Cửu.” Đúng như mọi người dự đoán, Âu Dương Tu tới viện c*̉a Phượng Cửu nhưng ngay cả người c*̃ng không gặp được, ba con thú nhìn thấy hắn c*̃ng chỉ liếc một cái sau đó làm ngơ, không để ý đến.Không gặp được Phượng Cửu, Âu Dương Tu c*̃ng không rời đi, hắn trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, định ngồi lì ở đó tới khi Phượng Cửu ra thì thôi.Nghe được tin tức, Diệp Tinh đi tới, thấy Âu Dương Tu ngồi khoanh chân bên ngoài liền tiếng lên gọi một tiếng: “Âu Dương học trưởng.” Toàn bộ học viện đều biết hắn thích nàng, chỉ là nàng không có cảm giác gì với hắn, nàng c*̃ng không cho là hắn khiêu chiến với Phượng Cửu vì nàng.Rõ ràng, nàng đã sớm nói với hắn, nàng không có tình cảm với hắn, hắn c*̃ng nói hắn biết rồi, sao có thể vì thế mà khiêu chiến với Phượng Cửu đây?Âu Dương Tu đang nhắm mắt, mở mắt ra nhìn Diệp Tinh, lên tiếng nói: “Ta khiêu chiến với Phượng Cửu không phải vì ngươi.” Nghe vậy, Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Phượng Cửu sẽ không ứng chiến, ứng chiến đối với Phượng Cửu chính là phiền phức, hắn không thích phiền phức.”“Ngươi hiểu hắn lắm sao?”Âu Dương Tu bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi thích hắn?” Nghe vậy, Diệp Tinh mỉm cười: “Hắn là bạn c*̉a ta.”“Vậy ngươi hắn nên khuyên hắn đi ra ứng chiến, nếu không ta sẽ không rời đi.” Âu Dương Tu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía cửa. Lần đầu tiên gặp gỡ, hắn c*̃ng chỉ tò mò muốn biết Phượng Cửu này là nhân vật như nào mà thôi, nhưng không ngờ sau khi thấy Phượng Cửu, hắn lại có một loại xúc động muốn đánh nhau, trực giác nói cho hắn biết, Phượng Cửu này không phải học sinh tầm thường.Diệp Tinh lắc đầu: “Việc này ta không làm được! Nếu như ngươi muốn đánh nhau thì cứ ở đây chờ đi, dù sao c*̃ng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.” Nói xong, nàng liếc nhìn cửa viện một chút rồi xoay người rời đi.Thấy vậy, Âu Dương Tu nhắm mắt lại, không để ý tới Diệp Tinh nữa, im lặng khoanh chân tĩnh tu.Một vài học sinh muốn xem náo nhiệt thấy vậy c*̃ng rời đi. Xem ra Âu Dương Tu định ôm cây đợi thỏ, nhưng xem ra Phượng Cửu c*̃ng không để ý đến hắn, hai người bọn họ có thời gian lãng phí ở đây, còn bọn họ thì không có.Đến chập tối, kết giới mở ra, Phượng Cửu vặn eo bẻ cổ đi tới, khi thấy Âu Dương Tu ngồi lù lù trước cửa c*̃ng có chút giật mình.“Âu Dương Tu? Ngươi ở đây làm gì?” Phượng Cửu trừng mắt hỏi.