Diệu Nhật Quốc. Vân Nguyệt thành. Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn…
Chương 729: Về trong đêm
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)Tác giả: Phượng QuỳnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDiệu Nhật Quốc. Vân Nguyệt thành. Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn… Âu Dương Tu nhìn về phía thiếu niên áo xanh đang đi tới, trầm giọng nói: “Ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi quên rồi sao?”Nghe vậy, Phượng Cửu nhếch miệng cười: “Chưa, nhưng ta c*̃ng đâu có nhận lời?” Nghe thấy thế, Âu Dương Tu đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phượng Cửu: “Thực lực ngươi không hề yếu, sau lại không nhận khiêu chiến c*̉a ta?”“Không thích nhận thì không nhận, còn phải có lí do sao?” Phượng Cửu trợn mắt lườm hắn, sau đó lách qua, ngồi xuống bàn đá bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp.Âu Dương Tu thấy vậy lập tức xuất linh lực ra ngoài, định ép Phượng Cửu ra tya, nhưng linh lực còn chưa đến gần thiếu niên mặc áo xanh thì đã nghe thấy một tiếng gọi hờ hững. “Tiểu Hắc.”Tiếng nói vừa dứt, con gấu đen đang ngồi ngơ ngác ở cửa viện đã mạnh mẽ đứng lên nhào tới chỗ hắn, khí thế vô c*̀ng hung bạo, suýt nữa thì hắn không né kịp.Âu Dương Tu nhấc ống tay áo lên xem, thấy tay áo bị Tiểu Hắc cào rách, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, xoay người tấn công Tiểu Hắc. Phượng Cửu ngồi dưới gốc cây, tay chống cằm xem một người một gấu chiến đấu.Thấy thân pháp Âu Dương Tu c*̃ng khá nhanh nhẹn, công kích sắc bén, tuy chiến đấu tay không nhưng linh lực c*̉a hắn lại giống như một thanh kiếm, mạnh mẽ chém vào trong không khí.“Ngao!” Tiểu Hắc gầm lên một tiếng, uy áp c*̉a thánh thú tràn ra, Âu Dương Tu bị chấn động, lui lại vài bước.Sắc mặt Âu Dương Tu trầm xuống. Cho dù hắn là tu sĩ Trúc Cơ nhưng đối mặt với thánh thú c*̃ng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.Tiểu Hắc được Phượng Cửu căn dặn nên sẽ không gây tổn thương cho Âu Dương Tu, vì vậy Tiểu Hắc chỉ muốn trêu chọc hắn một chút. Phượng Cửu đang ngồi xem đánh nhau chợt thấy người đưa cơm đi tới, ánh mắt bỗng sáng lên, chạy tới tiếp nhận hộp cơm, sau đó trở về bên trong kết giới ăn cơm.Thấy vậy, Âu Dương Tu giận dữ: “Phượng Cửu, ngươi ra đây cho ta!”Hắn còn chưa từng bị như thế này bao giờ. Hắn khiêu chiến với một người, mà người đó lại không đáp ứng, hơn nữa còn cho sủng vật ra đấu với hắn, mà sủng vật này lại còn là cấp bậc thánh thú, tương đương với lực chiến đấu c*̉a tu sĩ Kim Đan, một Trúc Cơ trung kỳ như hắn sao có thể đánh được? Lão Bạch bị bịt miệng đứng đung đưa bên trong. Đây là do Phượng Cửu phòng ngừa nó nói chuyện nên mới cố ý buộc vào, lúc này nó nhìn Tiểu Hắc đánh Âu Dương Tu sứt đầu mẻ trán, muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời.Âu Dương Tu không nghe hiểu, nếu nghe hiểu thì sẽ biết Lão Bạch đang nói: “Ngay cả Tiểu Hắc c*̃ng không đánh được còn đòi đánh với chủ nhân sao?”Cuối c*̀ng, dưới sự xua đuổi c*̉a Tiểu Hắc, Âu Dương Tu tức giận rời đi. Lần đầu hắn gặp Phượng Cửu vì muốn xem đó là nhân vật gì, nhưng khi nhìn thấy thì luôn muốn đánh một trận phân cao thấp.Hắn đợi ở đài thi đấu cả ngày c*̃ng không thấy ai, hắn phải đến tận cửa viện để rình nhưng c*̃ng không được đánh một trận, Phượng Cửu còn để cho Tiểu Hắc tới đánh hắn. Việc này không khiến ý chí chiến đấu c*̉a hắn bị ảnh hưởng, ngược lại còn tăng lên gấp đôi.Hôm nay không có cơ hội c*̃ng không sao, hắn nhất định sẽ tìm được cơ hội tranh tài với Phượng Cửu. Sắc trời dần tối, nhưng lúc này có một đội người đột nhiên đi vào Linh viện…
Âu Dương Tu nhìn về phía thiếu niên áo xanh đang đi tới, trầm giọng nói: “Ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi quên rồi sao?”
Nghe vậy, Phượng Cửu nhếch miệng cười: “Chưa, nhưng ta c*̃ng đâu có nhận lời?”
Nghe thấy thế, Âu Dương Tu đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phượng Cửu: “Thực lực ngươi không hề yếu, sau lại không nhận khiêu chiến c*̉a ta?”
“Không thích nhận thì không nhận, còn phải có lí do sao?” Phượng Cửu trợn mắt lườm hắn, sau đó lách qua, ngồi xuống bàn đá bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp.
Âu Dương Tu thấy vậy lập tức xuất linh lực ra ngoài, định ép Phượng Cửu ra tya, nhưng linh lực còn chưa đến gần thiếu niên mặc áo xanh thì đã nghe thấy một tiếng gọi hờ hững.
“Tiểu Hắc.”
Tiếng nói vừa dứt, con gấu đen đang ngồi ngơ ngác ở cửa viện đã mạnh mẽ đứng lên nhào tới chỗ hắn, khí thế vô c*̀ng hung bạo, suýt nữa thì hắn không né kịp.
Âu Dương Tu nhấc ống tay áo lên xem, thấy tay áo bị Tiểu Hắc cào rách, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, xoay người tấn công Tiểu Hắc.
Phượng Cửu ngồi dưới gốc cây, tay chống cằm xem một người một gấu chiến đấu.
Thấy thân pháp Âu Dương Tu c*̃ng khá nhanh nhẹn, công kích sắc bén, tuy chiến đấu tay không nhưng linh lực c*̉a hắn lại giống như một thanh kiếm, mạnh mẽ chém vào trong không khí.
“Ngao!”
Tiểu Hắc gầm lên một tiếng, uy áp c*̉a thánh thú tràn ra, Âu Dương Tu bị chấn động, lui lại vài bước.
Sắc mặt Âu Dương Tu trầm xuống. Cho dù hắn là tu sĩ Trúc Cơ nhưng đối mặt với thánh thú c*̃ng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.
Tiểu Hắc được Phượng Cửu căn dặn nên sẽ không gây tổn thương cho Âu Dương Tu, vì vậy Tiểu Hắc chỉ muốn trêu chọc hắn một chút.
Phượng Cửu đang ngồi xem đánh nhau chợt thấy người đưa cơm đi tới, ánh mắt bỗng sáng lên, chạy tới tiếp nhận hộp cơm, sau đó trở về bên trong kết giới ăn cơm.
Thấy vậy, Âu Dương Tu giận dữ: “Phượng Cửu, ngươi ra đây cho ta!”
Hắn còn chưa từng bị như thế này bao giờ. Hắn khiêu chiến với một người, mà người đó lại không đáp ứng, hơn nữa còn cho sủng vật ra đấu với hắn, mà sủng vật này lại còn là cấp bậc thánh thú, tương đương với lực chiến đấu c*̉a tu sĩ Kim Đan, một Trúc Cơ trung kỳ như hắn sao có thể đánh được?
Lão Bạch bị bịt miệng đứng đung đưa bên trong. Đây là do Phượng Cửu phòng ngừa nó nói chuyện nên mới cố ý buộc vào, lúc này nó nhìn Tiểu Hắc đánh Âu Dương Tu sứt đầu mẻ trán, muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời.
Âu Dương Tu không nghe hiểu, nếu nghe hiểu thì sẽ biết Lão Bạch đang nói: “Ngay cả Tiểu Hắc c*̃ng không đánh được còn đòi đánh với chủ nhân sao?”
Cuối c*̀ng, dưới sự xua đuổi c*̉a Tiểu Hắc, Âu Dương Tu tức giận rời đi.
Lần đầu hắn gặp Phượng Cửu vì muốn xem đó là nhân vật gì, nhưng khi nhìn thấy thì luôn muốn đánh một trận phân cao thấp.
Hắn đợi ở đài thi đấu cả ngày c*̃ng không thấy ai, hắn phải đến tận cửa viện để rình nhưng c*̃ng không được đánh một trận, Phượng Cửu còn để cho Tiểu Hắc tới đánh hắn. Việc này không khiến ý chí chiến đấu c*̉a hắn bị ảnh hưởng, ngược lại còn tăng lên gấp đôi.
Hôm nay không có cơ hội c*̃ng không sao, hắn nhất định sẽ tìm được cơ hội tranh tài với Phượng Cửu.
Sắc trời dần tối, nhưng lúc này có một đội người đột nhiên đi vào Linh viện…
Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)Tác giả: Phượng QuỳnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngDiệu Nhật Quốc. Vân Nguyệt thành. Núi cao trùng trùng điệp điệp bao phủ bởi mây mù quấn quanh. Trong núi từng đợt nhó nhẹ lay động, rừng cây tươi tốt, thanh nhã u tĩnh...... Tuy nhiên, tại nơi hẻo lánh sâu thẳm trong núi rừng không người, lúc này lại diễn ra một màn huyết tinh tàn nhẫn. Thiếu nữ một thân tơ lụa thượng đẳng lúc này bị hai gã hán tử tinh tráng xoắn cánh tay ấn quỳ trên mặt đất. Hơi thở thoi thóp rũ thấp đầu, sợi tóc hỗn loạn buông xuống trên mặt rất nhanh bị máu trên mặt chảy ra tẩm ướt. Máu tươi từng giọt nhỏ xuống, thấm vào bùn đất. Thiếu nữ hơi thở cực yếu khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cắn răng ngẩng đầu lên, lộ ra một mảng vết máu loang lổ trên mặt. Đó là một mảng mặt bị hủy dung, làn da trên mặt bị lưỡi đao khai hoa, huyết nhục mơ hồ, làm cho người thập phần sợ hãi. "Ngươi là ai? Vì cái gì muốn hại ta?" Âm thanh của thiếu nữ cực yếu, hữu khí vô lực (còn thở nhưng không có khí lực) truyền ra, cố gắng chống lại sự ngất đi vì mất máu quá nhiều, gắt gao nhìn… Âu Dương Tu nhìn về phía thiếu niên áo xanh đang đi tới, trầm giọng nói: “Ta muốn khiêu chiến ngươi, ngươi quên rồi sao?”Nghe vậy, Phượng Cửu nhếch miệng cười: “Chưa, nhưng ta c*̃ng đâu có nhận lời?” Nghe thấy thế, Âu Dương Tu đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phượng Cửu: “Thực lực ngươi không hề yếu, sau lại không nhận khiêu chiến c*̉a ta?”“Không thích nhận thì không nhận, còn phải có lí do sao?” Phượng Cửu trợn mắt lườm hắn, sau đó lách qua, ngồi xuống bàn đá bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía phòng bếp.Âu Dương Tu thấy vậy lập tức xuất linh lực ra ngoài, định ép Phượng Cửu ra tya, nhưng linh lực còn chưa đến gần thiếu niên mặc áo xanh thì đã nghe thấy một tiếng gọi hờ hững. “Tiểu Hắc.”Tiếng nói vừa dứt, con gấu đen đang ngồi ngơ ngác ở cửa viện đã mạnh mẽ đứng lên nhào tới chỗ hắn, khí thế vô c*̀ng hung bạo, suýt nữa thì hắn không né kịp.Âu Dương Tu nhấc ống tay áo lên xem, thấy tay áo bị Tiểu Hắc cào rách, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, xoay người tấn công Tiểu Hắc. Phượng Cửu ngồi dưới gốc cây, tay chống cằm xem một người một gấu chiến đấu.Thấy thân pháp Âu Dương Tu c*̃ng khá nhanh nhẹn, công kích sắc bén, tuy chiến đấu tay không nhưng linh lực c*̉a hắn lại giống như một thanh kiếm, mạnh mẽ chém vào trong không khí.“Ngao!” Tiểu Hắc gầm lên một tiếng, uy áp c*̉a thánh thú tràn ra, Âu Dương Tu bị chấn động, lui lại vài bước.Sắc mặt Âu Dương Tu trầm xuống. Cho dù hắn là tu sĩ Trúc Cơ nhưng đối mặt với thánh thú c*̃ng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.Tiểu Hắc được Phượng Cửu căn dặn nên sẽ không gây tổn thương cho Âu Dương Tu, vì vậy Tiểu Hắc chỉ muốn trêu chọc hắn một chút. Phượng Cửu đang ngồi xem đánh nhau chợt thấy người đưa cơm đi tới, ánh mắt bỗng sáng lên, chạy tới tiếp nhận hộp cơm, sau đó trở về bên trong kết giới ăn cơm.Thấy vậy, Âu Dương Tu giận dữ: “Phượng Cửu, ngươi ra đây cho ta!”Hắn còn chưa từng bị như thế này bao giờ. Hắn khiêu chiến với một người, mà người đó lại không đáp ứng, hơn nữa còn cho sủng vật ra đấu với hắn, mà sủng vật này lại còn là cấp bậc thánh thú, tương đương với lực chiến đấu c*̉a tu sĩ Kim Đan, một Trúc Cơ trung kỳ như hắn sao có thể đánh được? Lão Bạch bị bịt miệng đứng đung đưa bên trong. Đây là do Phượng Cửu phòng ngừa nó nói chuyện nên mới cố ý buộc vào, lúc này nó nhìn Tiểu Hắc đánh Âu Dương Tu sứt đầu mẻ trán, muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời.Âu Dương Tu không nghe hiểu, nếu nghe hiểu thì sẽ biết Lão Bạch đang nói: “Ngay cả Tiểu Hắc c*̃ng không đánh được còn đòi đánh với chủ nhân sao?”Cuối c*̀ng, dưới sự xua đuổi c*̉a Tiểu Hắc, Âu Dương Tu tức giận rời đi. Lần đầu hắn gặp Phượng Cửu vì muốn xem đó là nhân vật gì, nhưng khi nhìn thấy thì luôn muốn đánh một trận phân cao thấp.Hắn đợi ở đài thi đấu cả ngày c*̃ng không thấy ai, hắn phải đến tận cửa viện để rình nhưng c*̃ng không được đánh một trận, Phượng Cửu còn để cho Tiểu Hắc tới đánh hắn. Việc này không khiến ý chí chiến đấu c*̉a hắn bị ảnh hưởng, ngược lại còn tăng lên gấp đôi.Hôm nay không có cơ hội c*̃ng không sao, hắn nhất định sẽ tìm được cơ hội tranh tài với Phượng Cửu. Sắc trời dần tối, nhưng lúc này có một đội người đột nhiên đi vào Linh viện…