"Nô tài" Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này. Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh. Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả. Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a. Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn. Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực. Phụ thân của ta à? Phụ thân đang đảm nhiệm chức tri phủ, thường không ở nhà. Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm) Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta. Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: "Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống." Đừng để bị ngã? Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây? Ta cố ý buông hai tay, từ trên cao đối nhũ mẫu nhăn mặt. Ta hết sức vênh váo…
Chương 13
Nô TàiTác giả: Phong LộngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ"Nô tài" Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này. Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh. Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả. Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a. Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn. Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực. Phụ thân của ta à? Phụ thân đang đảm nhiệm chức tri phủ, thường không ở nhà. Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm) Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta. Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: "Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống." Đừng để bị ngã? Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây? Ta cố ý buông hai tay, từ trên cao đối nhũ mẫu nhăn mặt. Ta hết sức vênh váo… Hiện tại hai tay của ta đã bị buộc ở phía trước đã muốn đủ khó coi, huống chi thân mình vẫn là đang tr*n tr** như vậy. Vốn ta định nép vào lòng ngực tiểu vương gia để giảm bớt ngượng ngập, lập tức bị hắn ngăn cản."Đứng lên." Tiểu vương gia lập tức đem ta kéo lên, ngông nghênh vỗ vỗ cái bàn: "Để hai tay lên đây""Tay của ta đang bị cột.""Buộc ở phía trước sợ cái gì?""Ngươi trước thả ta ra cái đã." Mặc kệ thế nào, tay bị người ta cột lấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.Tiểu vương gia bỗng nhiên hung hăng đánh vào mông ta một cái, hung tợn nói: "Bảo ngươi làm thì ngươi phải làm! Không được kiến nghị!"Ta bị hắn làm cho vô cùng hoảng sợ, rụt rè nhìn hắn.Tiểu vương gia nhìn thấy thần sắc của ta, bỗng nhiên tới gần.Người này hành động xuất thần nhập quỷ thật khó lường, ta đột nhiên lui về phía sau, cơ hồ đụng vào cái bàn."Không phải sợ." Tiểu vương gia bắt lấy thắt lưng của ta, ngữ khí phát ra vô cùng trầm thấp, êm tai: "Ngọc Lang, chúng ta chỉ là chơi đùa một chút thôi mà?"Ta lắc đầu: " Trò chơi của ngươi, đều do ngươi nghĩ ra, ta chẳng nghĩ được gì cả. Ta mặc kệ.""Có người vừa mới gật đầu nói sẽ chơi."Ta chớp chớp mắt, không dám chống chế.Bất quá trong lòng tuyệt đối không phục!Ta dùng ánh mắt kháng nghị."Ngươi a....." Nhìn đôi mắt của ta, tiểu vương gia bỗng nhiên nở nụ cười.Ta biết hắn thật sự bộ dạng vô cùng đẹp đẽ. Chính là nụ cười này, làm cho người ta hồn xiêu phách lạc.Tiểu vương gia dùng thanh âm trầm thấp hỏi: "Cùng với ta chơi đùa, có được không?"Ta đã thật sự quên sạch sẽ những điều muốn kháng nghị, ngơ ngác gật đầu: "Hảo." (dại trai >
Hiện tại hai tay của ta đã bị buộc ở phía trước đã muốn đủ khó coi, huống chi thân mình vẫn là đang tr*n tr** như vậy. Vốn ta định nép vào lòng ngực tiểu vương gia để giảm bớt ngượng ngập, lập tức bị hắn ngăn cản.
"Đứng lên." Tiểu vương gia lập tức đem ta kéo lên, ngông nghênh vỗ vỗ cái bàn: "Để hai tay lên đây"
"Tay của ta đang bị cột."
"Buộc ở phía trước sợ cái gì?"
"Ngươi trước thả ta ra cái đã." Mặc kệ thế nào, tay bị người ta cột lấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu vương gia bỗng nhiên hung hăng đánh vào mông ta một cái, hung tợn nói: "Bảo ngươi làm thì ngươi phải làm! Không được kiến nghị!"
Ta bị hắn làm cho vô cùng hoảng sợ, rụt rè nhìn hắn.Tiểu vương gia nhìn thấy thần sắc của ta, bỗng nhiên tới gần.
Người này hành động xuất thần nhập quỷ thật khó lường, ta đột nhiên lui về phía sau, cơ hồ đụng vào cái bàn.
"Không phải sợ." Tiểu vương gia bắt lấy thắt lưng của ta, ngữ khí phát ra vô cùng trầm thấp, êm tai: "Ngọc Lang, chúng ta chỉ là chơi đùa một chút thôi mà?"
Ta lắc đầu: " Trò chơi của ngươi, đều do ngươi nghĩ ra, ta chẳng nghĩ được gì cả. Ta mặc kệ."
"Có người vừa mới gật đầu nói sẽ chơi."
Ta chớp chớp mắt, không dám chống chế.
Bất quá trong lòng tuyệt đối không phục!
Ta dùng ánh mắt kháng nghị.
"Ngươi a....." Nhìn đôi mắt của ta, tiểu vương gia bỗng nhiên nở nụ cười.
Ta biết hắn thật sự bộ dạng vô cùng đẹp đẽ. Chính là nụ cười này, làm cho người ta hồn xiêu phách lạc.
Tiểu vương gia dùng thanh âm trầm thấp hỏi: "Cùng với ta chơi đùa, có được không?"
Ta đã thật sự quên sạch sẽ những điều muốn kháng nghị, ngơ ngác gật đầu: "Hảo." (dại trai >
Nô TàiTác giả: Phong LộngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ"Nô tài" Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này. Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh. Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả. Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a. Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn. Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực. Phụ thân của ta à? Phụ thân đang đảm nhiệm chức tri phủ, thường không ở nhà. Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm) Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta. Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: "Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống." Đừng để bị ngã? Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây? Ta cố ý buông hai tay, từ trên cao đối nhũ mẫu nhăn mặt. Ta hết sức vênh váo… Hiện tại hai tay của ta đã bị buộc ở phía trước đã muốn đủ khó coi, huống chi thân mình vẫn là đang tr*n tr** như vậy. Vốn ta định nép vào lòng ngực tiểu vương gia để giảm bớt ngượng ngập, lập tức bị hắn ngăn cản."Đứng lên." Tiểu vương gia lập tức đem ta kéo lên, ngông nghênh vỗ vỗ cái bàn: "Để hai tay lên đây""Tay của ta đang bị cột.""Buộc ở phía trước sợ cái gì?""Ngươi trước thả ta ra cái đã." Mặc kệ thế nào, tay bị người ta cột lấy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.Tiểu vương gia bỗng nhiên hung hăng đánh vào mông ta một cái, hung tợn nói: "Bảo ngươi làm thì ngươi phải làm! Không được kiến nghị!"Ta bị hắn làm cho vô cùng hoảng sợ, rụt rè nhìn hắn.Tiểu vương gia nhìn thấy thần sắc của ta, bỗng nhiên tới gần.Người này hành động xuất thần nhập quỷ thật khó lường, ta đột nhiên lui về phía sau, cơ hồ đụng vào cái bàn."Không phải sợ." Tiểu vương gia bắt lấy thắt lưng của ta, ngữ khí phát ra vô cùng trầm thấp, êm tai: "Ngọc Lang, chúng ta chỉ là chơi đùa một chút thôi mà?"Ta lắc đầu: " Trò chơi của ngươi, đều do ngươi nghĩ ra, ta chẳng nghĩ được gì cả. Ta mặc kệ.""Có người vừa mới gật đầu nói sẽ chơi."Ta chớp chớp mắt, không dám chống chế.Bất quá trong lòng tuyệt đối không phục!Ta dùng ánh mắt kháng nghị."Ngươi a....." Nhìn đôi mắt của ta, tiểu vương gia bỗng nhiên nở nụ cười.Ta biết hắn thật sự bộ dạng vô cùng đẹp đẽ. Chính là nụ cười này, làm cho người ta hồn xiêu phách lạc.Tiểu vương gia dùng thanh âm trầm thấp hỏi: "Cùng với ta chơi đùa, có được không?"Ta đã thật sự quên sạch sẽ những điều muốn kháng nghị, ngơ ngác gật đầu: "Hảo." (dại trai >