Tác giả:

"Nô tài" Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này. Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh. Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả. Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a. Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn. Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực. Phụ thân của ta à? Phụ thân đang đảm nhiệm chức tri phủ, thường không ở nhà. Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm) Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta. Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: "Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống." Đừng để bị ngã? Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây? Ta cố ý buông hai tay, từ trên cao đối nhũ mẫu nhăn mặt. Ta hết sức vênh váo…

Chương 22

Nô TàiTác giả: Phong LộngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ"Nô tài" Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này. Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh. Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả. Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a. Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn. Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực. Phụ thân của ta à? Phụ thân đang đảm nhiệm chức tri phủ, thường không ở nhà. Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm) Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta. Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: "Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống." Đừng để bị ngã? Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây? Ta cố ý buông hai tay, từ trên cao đối nhũ mẫu nhăn mặt. Ta hết sức vênh váo… Một ngày leo lên chín cái cây thì đúng là vô cùng thú vị. Nhưng một ngày leo lên chín mươi cái cây (O_o) thì lại là chuyện khác.Ta cả ngày thở hổn hển, mồ hôi và bụi dính đầy mặt và cổChính là, Vương phủ thật sự quá lớn.Ta đưa mắt nhìn lại, muốn đem tất cả tổ chim phá đi, ít nhất phải hơn mười ngày nữa.Buổi tối, ta ngồi dưới gốc cây nhóm một đống lửa nướng trứng chim."Ngươi đang làm cái gì vậy?" Thanh âm thanh thúy ở phía sau vang lên.Ta cũng không quay đầu, đưa tay ra sau ngoắc ngoắc: "Kim Muội, đến đây ăn trứng chim đi."Kim muội cũng bu lại, cùng ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn đống lửa đang cháy."Trứng chim ở đâu ra?""Dốt nát a, ở trong tổ chim." (O_o vậy mà cũng gọi là trả lời! haiz...)Ta lấy cây đảo một lần đám củi, để lộ ra những cái trứng chim đã ngả màu hơi nâu nhạt."Oa, hảo nóng a."Kim Muội hướng ta làm mặt quỷ: "Hừ, tham ăn như quỷ. Trần bá gọi ngươi làm việc, ngươi lại ngồi đây ăn trứng chim nướng."Chúng ta ba chân bốn cẳng đem trứng chim giấu vào trong ngực, hi hi ha ha vào phòng."Ngươi nếm thử chút." Ta lột một cái, đặt vào trong miệng Kim Muội.Nàng nói: "Không tốt, một chút hương vị cũng không có.""Có biện pháp nào? Chỗ này của ta không có muối."Kim Muội liếc ngang liếc dọc một cái, đối ta lặng lẽ nói: "Đợi ta đến phòng bếp trộm một ít."Nàng cũng vội vã ăn trứng chim, sau đó cấp cấp ra khỏi phòng.Ta một mình nhìn trứng chim đặt ở trên bàn, rất có nghĩa khí chờ nàng trở lại.Chỉ chốc lát sau, cửa bị đẩy ra."Muối đã trộm về được rồi à?" Ta lớn tiếng hỏi, quay đầu nhìn, lập tức ngây dại.Thần tình tươi cười lập tức đọng lại."Trộm muối? Bảo bối tiểu Ngọc Lang của ta, ngươi lại bướng bỉnh gây chuyện?" Tiểu vương gia đứng ở chỗ cánh cửa, cười hướng ta đi tới. (tiêu em òi em ơi >.

Một ngày leo lên chín cái cây thì đúng là vô cùng thú vị. Nhưng một ngày leo lên chín mươi cái cây (O_o) thì lại là chuyện khác.

Ta cả ngày thở hổn hển, mồ hôi và bụi dính đầy mặt và cổ

Chính là, Vương phủ thật sự quá lớn.

Ta đưa mắt nhìn lại, muốn đem tất cả tổ chim phá đi, ít nhất phải hơn mười ngày nữa.

Buổi tối, ta ngồi dưới gốc cây nhóm một đống lửa nướng trứng chim.

"Ngươi đang làm cái gì vậy?" Thanh âm thanh thúy ở phía sau vang lên.

Ta cũng không quay đầu, đưa tay ra sau ngoắc ngoắc: "Kim Muội, đến đây ăn trứng chim đi."

Kim muội cũng bu lại, cùng ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn đống lửa đang cháy.

"Trứng chim ở đâu ra?"

"Dốt nát a, ở trong tổ chim." (O_o vậy mà cũng gọi là trả lời! haiz...)

Ta lấy cây đảo một lần đám củi, để lộ ra những cái trứng chim đã ngả màu hơi nâu nhạt.

"Oa, hảo nóng a."

Kim Muội hướng ta làm mặt quỷ: "Hừ, tham ăn như quỷ. Trần bá gọi ngươi làm việc, ngươi lại ngồi đây ăn trứng chim nướng."

Chúng ta ba chân bốn cẳng đem trứng chim giấu vào trong ngực, hi hi ha ha vào phòng.

"Ngươi nếm thử chút." Ta lột một cái, đặt vào trong miệng Kim Muội.

Nàng nói: "Không tốt, một chút hương vị cũng không có."

"Có biện pháp nào? Chỗ này của ta không có muối."

Kim Muội liếc ngang liếc dọc một cái, đối ta lặng lẽ nói: "Đợi ta đến phòng bếp trộm một ít."

Nàng cũng vội vã ăn trứng chim, sau đó cấp cấp ra khỏi phòng.

Ta một mình nhìn trứng chim đặt ở trên bàn, rất có nghĩa khí chờ nàng trở lại.

Chỉ chốc lát sau, cửa bị đẩy ra.

"Muối đã trộm về được rồi à?" Ta lớn tiếng hỏi, quay đầu nhìn, lập tức ngây dại.

Thần tình tươi cười lập tức đọng lại.

"Trộm muối? Bảo bối tiểu Ngọc Lang của ta, ngươi lại bướng bỉnh gây chuyện?" Tiểu vương gia đứng ở chỗ cánh cửa, cười hướng ta đi tới. (tiêu em òi em ơi >.

Nô TàiTác giả: Phong LộngTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ"Nô tài" Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này. Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh. Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả. Số lần ta làm loạn còn nhiều hơn số cơm gạo của nhà ta a. Tiếng quát của gia gia, nghe vào tai ta chẳng khác gì tiếng chim hót ngoài vườn. Mẫu thân ngoài mặt luôn khôn khéo, giỏi giang, nhất là những lúc như thế này, lại càng ra vẻ khép nép mẫu mực. Phụ thân của ta à? Phụ thân đang đảm nhiệm chức tri phủ, thường không ở nhà. Nghe mọi người gọi người là thanh thiên. (quan thanh liêm) Cả hoa viên nhà ta chính là thiên hạ của ta. Trèo cây, bắn chim, muốn làm cái gì cũng có thể. Mỗi lần như vậy, nhũ mẫu dưới tàng cây nhìn ta đều mang vẻ mặt kích động: "Tiểu thiếu gia, ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ngã xuống." Đừng để bị ngã? Nực cười! Ta làm sao có thể bị ngã khỏi cây? Ta cố ý buông hai tay, từ trên cao đối nhũ mẫu nhăn mặt. Ta hết sức vênh váo… Một ngày leo lên chín cái cây thì đúng là vô cùng thú vị. Nhưng một ngày leo lên chín mươi cái cây (O_o) thì lại là chuyện khác.Ta cả ngày thở hổn hển, mồ hôi và bụi dính đầy mặt và cổChính là, Vương phủ thật sự quá lớn.Ta đưa mắt nhìn lại, muốn đem tất cả tổ chim phá đi, ít nhất phải hơn mười ngày nữa.Buổi tối, ta ngồi dưới gốc cây nhóm một đống lửa nướng trứng chim."Ngươi đang làm cái gì vậy?" Thanh âm thanh thúy ở phía sau vang lên.Ta cũng không quay đầu, đưa tay ra sau ngoắc ngoắc: "Kim Muội, đến đây ăn trứng chim đi."Kim muội cũng bu lại, cùng ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn đống lửa đang cháy."Trứng chim ở đâu ra?""Dốt nát a, ở trong tổ chim." (O_o vậy mà cũng gọi là trả lời! haiz...)Ta lấy cây đảo một lần đám củi, để lộ ra những cái trứng chim đã ngả màu hơi nâu nhạt."Oa, hảo nóng a."Kim Muội hướng ta làm mặt quỷ: "Hừ, tham ăn như quỷ. Trần bá gọi ngươi làm việc, ngươi lại ngồi đây ăn trứng chim nướng."Chúng ta ba chân bốn cẳng đem trứng chim giấu vào trong ngực, hi hi ha ha vào phòng."Ngươi nếm thử chút." Ta lột một cái, đặt vào trong miệng Kim Muội.Nàng nói: "Không tốt, một chút hương vị cũng không có.""Có biện pháp nào? Chỗ này của ta không có muối."Kim Muội liếc ngang liếc dọc một cái, đối ta lặng lẽ nói: "Đợi ta đến phòng bếp trộm một ít."Nàng cũng vội vã ăn trứng chim, sau đó cấp cấp ra khỏi phòng.Ta một mình nhìn trứng chim đặt ở trên bàn, rất có nghĩa khí chờ nàng trở lại.Chỉ chốc lát sau, cửa bị đẩy ra."Muối đã trộm về được rồi à?" Ta lớn tiếng hỏi, quay đầu nhìn, lập tức ngây dại.Thần tình tươi cười lập tức đọng lại."Trộm muối? Bảo bối tiểu Ngọc Lang của ta, ngươi lại bướng bỉnh gây chuyện?" Tiểu vương gia đứng ở chỗ cánh cửa, cười hướng ta đi tới. (tiêu em òi em ơi >.

Chương 22