Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 157: Ra ngoài uống một ly
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTrước kia anh không sao cả, hiện tại luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, Sở Vân Triết nói không sai, cưới Minh Mị, Lộ Tình Không phải làm sao bây giờ?Cô gái nhỏ còn nhỏ, anh là tính toán vẫn luôn nuôi.Một điếu thuốc cháy hết, anh lấy di động ra gọi một dãy số, “Ra ngoài uống một ly.”Một chỗ khác điện thoại có âm thanh vật nặng rơi xuống đất, rồi mới là tiếng la khoa trương, “Ai nha nha, Sở đầu gỗ, chú…… là đang hẹn bản công tử ư? Tôi không nghe lầm chứ?!”Ngón tay dài của Sở Ngự Bắc bóp bóp ấn đường, môi mỏng nhàn nhạt khẽ mở, “Không phải, tôi gọi nhầm điện thoại.”Anh xác thật là nghĩ như thế.“Đừng đừng đừng, tôi gọi Băng Khối, ba người anh em chúng ta cũng đã lâu không tụ tập.”“Nửa tiếng sau, gặp chỗ cũ.”“Liền quyết định như thế đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch Băng Khối.”……Lúc này nơi bãi đỗ xe luyện tập, tiết của Tình Không cũng đến không sai biệt lắm, mới vừa đi tới cửa liền nhận được điện thoại của Diệp Nam Sanh.“Lộ Lộ, cậu ở nơi nào? Cùng nhau ăn cơm trưa đi.”“Đường Nam thành, vừa đi ra từ bãi đỗ xe luyện tập.”“Ở cửa chờ tớ, mười lăm phút sẽ đến.”……Mặt trời chói chang nhô lên cao, Tình Không cũng chỉ đành đứng ở cửa chờ.Chán đến chết, cô dứt khoát ngồi xổm một bên đếm kiến.Thật lâu sau, người cũng có chút choáng váng, lúc đứng lên, loạng choạng một cái ngã ngồi đến bên cạnh đường cái, ngay sau đó --“Kẽo kẹt” một tiếng, đó là tiếng vang lớn lốp xe ma xát mặt đất.Tình Không theo bản năng dùng cổ tay chống đỡ đầu.“Ta kháo, ban ngày ban mặt, ai sống đến không kiên nhẫn, ăn vạ đụng tới trên đầu lão tử?”
Editor: May
Trước kia anh không sao cả, hiện tại luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, Sở Vân Triết nói không sai, cưới Minh Mị, Lộ Tình Không phải làm sao bây giờ?
Cô gái nhỏ còn nhỏ, anh là tính toán vẫn luôn nuôi.
Một điếu thuốc cháy hết, anh lấy di động ra gọi một dãy số, “Ra ngoài uống một ly.”
Một chỗ khác điện thoại có âm thanh vật nặng rơi xuống đất, rồi mới là tiếng la khoa trương, “Ai nha nha, Sở đầu gỗ, chú…… là đang hẹn bản công tử ư? Tôi không nghe lầm chứ?!”
Ngón tay dài của Sở Ngự Bắc bóp bóp ấn đường, môi mỏng nhàn nhạt khẽ mở, “Không phải, tôi gọi nhầm điện thoại.”
Anh xác thật là nghĩ như thế.
“Đừng đừng đừng, tôi gọi Băng Khối, ba người anh em chúng ta cũng đã lâu không tụ tập.”
“Nửa tiếng sau, gặp chỗ cũ.”
“Liền quyết định như thế đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch Băng Khối.”
……
Lúc này nơi bãi đỗ xe luyện tập, tiết của Tình Không cũng đến không sai biệt lắm, mới vừa đi tới cửa liền nhận được điện thoại của Diệp Nam Sanh.
“Lộ Lộ, cậu ở nơi nào? Cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
“Đường Nam thành, vừa đi ra từ bãi đỗ xe luyện tập.”
“Ở cửa chờ tớ, mười lăm phút sẽ đến.”
……
Mặt trời chói chang nhô lên cao, Tình Không cũng chỉ đành đứng ở cửa chờ.
Chán đến chết, cô dứt khoát ngồi xổm một bên đếm kiến.
Thật lâu sau, người cũng có chút choáng váng, lúc đứng lên, loạng choạng một cái ngã ngồi đến bên cạnh đường cái, ngay sau đó --
“Kẽo kẹt” một tiếng, đó là tiếng vang lớn lốp xe ma xát mặt đất.
Tình Không theo bản năng dùng cổ tay chống đỡ đầu.
“Ta kháo, ban ngày ban mặt, ai sống đến không kiên nhẫn, ăn vạ đụng tới trên đầu lão tử?”
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTrước kia anh không sao cả, hiện tại luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, Sở Vân Triết nói không sai, cưới Minh Mị, Lộ Tình Không phải làm sao bây giờ?Cô gái nhỏ còn nhỏ, anh là tính toán vẫn luôn nuôi.Một điếu thuốc cháy hết, anh lấy di động ra gọi một dãy số, “Ra ngoài uống một ly.”Một chỗ khác điện thoại có âm thanh vật nặng rơi xuống đất, rồi mới là tiếng la khoa trương, “Ai nha nha, Sở đầu gỗ, chú…… là đang hẹn bản công tử ư? Tôi không nghe lầm chứ?!”Ngón tay dài của Sở Ngự Bắc bóp bóp ấn đường, môi mỏng nhàn nhạt khẽ mở, “Không phải, tôi gọi nhầm điện thoại.”Anh xác thật là nghĩ như thế.“Đừng đừng đừng, tôi gọi Băng Khối, ba người anh em chúng ta cũng đã lâu không tụ tập.”“Nửa tiếng sau, gặp chỗ cũ.”“Liền quyết định như thế đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bạch Băng Khối.”……Lúc này nơi bãi đỗ xe luyện tập, tiết của Tình Không cũng đến không sai biệt lắm, mới vừa đi tới cửa liền nhận được điện thoại của Diệp Nam Sanh.“Lộ Lộ, cậu ở nơi nào? Cùng nhau ăn cơm trưa đi.”“Đường Nam thành, vừa đi ra từ bãi đỗ xe luyện tập.”“Ở cửa chờ tớ, mười lăm phút sẽ đến.”……Mặt trời chói chang nhô lên cao, Tình Không cũng chỉ đành đứng ở cửa chờ.Chán đến chết, cô dứt khoát ngồi xổm một bên đếm kiến.Thật lâu sau, người cũng có chút choáng váng, lúc đứng lên, loạng choạng một cái ngã ngồi đến bên cạnh đường cái, ngay sau đó --“Kẽo kẹt” một tiếng, đó là tiếng vang lớn lốp xe ma xát mặt đất.Tình Không theo bản năng dùng cổ tay chống đỡ đầu.“Ta kháo, ban ngày ban mặt, ai sống đến không kiên nhẫn, ăn vạ đụng tới trên đầu lão tử?”