Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 254: Giá gấp đôi
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Tìm một cơ hội nghiệm chứng một chút chẳng phải sẽ biết?”“Được.”……“Anh ta đã đi xa.” Lý Mục Thành lãi liếc mắt cô gái còn lén lút tránh ở sau bình hoa một cái, nhàn nhạt nói một câu.Tình Không chu chu miệng, con ngươi liễm diễm xẹt qua một chút ảm đạm, “Tôi lại không phải trốn anh ấy……”Lời nói không có lực thuyết phục như vậy, Lý Mục Thành tự nhiên là sẽ không tin tưởng, chỉ là anh cũng sẽ không hỏi nhiều, từ đầu đến cuối, anh đều không cảm thấy cô và Sở Ngự Bắc sẽ có kết quả tốt gì.Cho dù Sở Ngự Bắc mang người đi trên tiệc đính hôn của anh, cho dù anh ta nói cô là người phụ nữ của anh ta.Anh cho rằng chính mình thua, chỉ là một khắc kia.Anh có rất nhiều thời gian bẻ trở về.Ánh mắt anh lóe lóe, chỉ vào túi trong tay Tình Không, “Đồ vật trong tay cho tôi đi.”“Vì sao?” Tình Không không rõ nguyên do hỏi.“Cho anh ta, lãng phí. Em không phát hiện vừa rồi anh ta đã cự tuyệt lễ vật của hai cô gái ư? Đúng lúc là nhãn hiệu này.” Lý Mục Thành rất hiếm khi nói nhiều câu như thế.Tình Không chớp mắt vài cái, có phải logic này không đúng lắm không?Cô tới tham gia tiệc sinh nhật của Mặc Trần, chuyển giao lễ vật đắt như thế cho người không liên quan chút nào?Lý Mục Thành thấy cô do dự, nghĩ nghĩ, lại nói, “Tôi nhìn trúng cái bật lửa này rất lâu, ngày đó đi chậm, một cái duy nhất đã bị em mua đi, nếu em chịu nhường cho tôi, tôi nguyện ý ra giá gấp đôi.”Tình Không nghe thấy đề nghị này, mắt đều tỏa sáng, cũng không đi quản anh vì sao biết đây là bật lửa.Bật lửa này là cô dùng thẻ đen của Sở Ngự Bắc không tốn tiền đổi trở về, gấp đôi hơn mười vạn là bao nhiêu? Gần ba mươi vạn a!Trên trời rớt bánh có nhân không đi nhặt, sẽ bị sét đánh đó?Tình Không không cần suy nghĩ nhiều, một phút sau liền cười đến hoa cũng hổ thẹn không bằng, ngồi thẳng thân mình, ho nhẹ một tiếng, “Cái bật lửa này là số lượng hạn chế độc nhất vô nhị, nói vậy anh cũng là biết được, như vậy đi, giá hữu nghị ba mươi vạn nhường cho anh, như thế nào?”
Editor: May
“Tìm một cơ hội nghiệm chứng một chút chẳng phải sẽ biết?”
“Được.”
……
“Anh ta đã đi xa.” Lý Mục Thành lãi liếc mắt cô gái còn lén lút tránh ở sau bình hoa một cái, nhàn nhạt nói một câu.
Tình Không chu chu miệng, con ngươi liễm diễm xẹt qua một chút ảm đạm, “Tôi lại không phải trốn anh ấy……”
Lời nói không có lực thuyết phục như vậy, Lý Mục Thành tự nhiên là sẽ không tin tưởng, chỉ là anh cũng sẽ không hỏi nhiều, từ đầu đến cuối, anh đều không cảm thấy cô và Sở Ngự Bắc sẽ có kết quả tốt gì.
Cho dù Sở Ngự Bắc mang người đi trên tiệc đính hôn của anh, cho dù anh ta nói cô là người phụ nữ của anh ta.
Anh cho rằng chính mình thua, chỉ là một khắc kia.
Anh có rất nhiều thời gian bẻ trở về.
Ánh mắt anh lóe lóe, chỉ vào túi trong tay Tình Không, “Đồ vật trong tay cho tôi đi.”
“Vì sao?” Tình Không không rõ nguyên do hỏi.
“Cho anh ta, lãng phí. Em không phát hiện vừa rồi anh ta đã cự tuyệt lễ vật của hai cô gái ư? Đúng lúc là nhãn hiệu này.” Lý Mục Thành rất hiếm khi nói nhiều câu như thế.
Tình Không chớp mắt vài cái, có phải logic này không đúng lắm không?
Cô tới tham gia tiệc sinh nhật của Mặc Trần, chuyển giao lễ vật đắt như thế cho người không liên quan chút nào?
Lý Mục Thành thấy cô do dự, nghĩ nghĩ, lại nói, “Tôi nhìn trúng cái bật lửa này rất lâu, ngày đó đi chậm, một cái duy nhất đã bị em mua đi, nếu em chịu nhường cho tôi, tôi nguyện ý ra giá gấp đôi.”
Tình Không nghe thấy đề nghị này, mắt đều tỏa sáng, cũng không đi quản anh vì sao biết đây là bật lửa.
Bật lửa này là cô dùng thẻ đen của Sở Ngự Bắc không tốn tiền đổi trở về, gấp đôi hơn mười vạn là bao nhiêu? Gần ba mươi vạn a!
Trên trời rớt bánh có nhân không đi nhặt, sẽ bị sét đánh đó?
Tình Không không cần suy nghĩ nhiều, một phút sau liền cười đến hoa cũng hổ thẹn không bằng, ngồi thẳng thân mình, ho nhẹ một tiếng, “Cái bật lửa này là số lượng hạn chế độc nhất vô nhị, nói vậy anh cũng là biết được, như vậy đi, giá hữu nghị ba mươi vạn nhường cho anh, như thế nào?”
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: May“Tìm một cơ hội nghiệm chứng một chút chẳng phải sẽ biết?”“Được.”……“Anh ta đã đi xa.” Lý Mục Thành lãi liếc mắt cô gái còn lén lút tránh ở sau bình hoa một cái, nhàn nhạt nói một câu.Tình Không chu chu miệng, con ngươi liễm diễm xẹt qua một chút ảm đạm, “Tôi lại không phải trốn anh ấy……”Lời nói không có lực thuyết phục như vậy, Lý Mục Thành tự nhiên là sẽ không tin tưởng, chỉ là anh cũng sẽ không hỏi nhiều, từ đầu đến cuối, anh đều không cảm thấy cô và Sở Ngự Bắc sẽ có kết quả tốt gì.Cho dù Sở Ngự Bắc mang người đi trên tiệc đính hôn của anh, cho dù anh ta nói cô là người phụ nữ của anh ta.Anh cho rằng chính mình thua, chỉ là một khắc kia.Anh có rất nhiều thời gian bẻ trở về.Ánh mắt anh lóe lóe, chỉ vào túi trong tay Tình Không, “Đồ vật trong tay cho tôi đi.”“Vì sao?” Tình Không không rõ nguyên do hỏi.“Cho anh ta, lãng phí. Em không phát hiện vừa rồi anh ta đã cự tuyệt lễ vật của hai cô gái ư? Đúng lúc là nhãn hiệu này.” Lý Mục Thành rất hiếm khi nói nhiều câu như thế.Tình Không chớp mắt vài cái, có phải logic này không đúng lắm không?Cô tới tham gia tiệc sinh nhật của Mặc Trần, chuyển giao lễ vật đắt như thế cho người không liên quan chút nào?Lý Mục Thành thấy cô do dự, nghĩ nghĩ, lại nói, “Tôi nhìn trúng cái bật lửa này rất lâu, ngày đó đi chậm, một cái duy nhất đã bị em mua đi, nếu em chịu nhường cho tôi, tôi nguyện ý ra giá gấp đôi.”Tình Không nghe thấy đề nghị này, mắt đều tỏa sáng, cũng không đi quản anh vì sao biết đây là bật lửa.Bật lửa này là cô dùng thẻ đen của Sở Ngự Bắc không tốn tiền đổi trở về, gấp đôi hơn mười vạn là bao nhiêu? Gần ba mươi vạn a!Trên trời rớt bánh có nhân không đi nhặt, sẽ bị sét đánh đó?Tình Không không cần suy nghĩ nhiều, một phút sau liền cười đến hoa cũng hổ thẹn không bằng, ngồi thẳng thân mình, ho nhẹ một tiếng, “Cái bật lửa này là số lượng hạn chế độc nhất vô nhị, nói vậy anh cũng là biết được, như vậy đi, giá hữu nghị ba mươi vạn nhường cho anh, như thế nào?”