Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 301: Điện thoại của Thẩm phủ

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không không có trả lời, chỉ là cười né tránh.Rồi mới quay người lại, đôi tay chế trụ cổ anh, dùng cái trán của mình chống lại cái trán người đàn ông, nhìn chăm chú mắt đen lưu ly thâm thúy của người đàn ông.Đây là động tác thân mật nhất chuyện thuộc về tình nhân, Tình Không từ mắt đen của người đàn ông nhìn thấy hai mặt đỏ hồng, nho nhỏ của chính mình, tâm thiếu nữ mênh mông dều tràn đầy.Đột nhiên nhanh trí, môi mỏng ấm áp của người đàn ông dán ở trán cô gái hôn hôn, theo cái mũi đi tới phía trên môi anh đào hồng nhạt của cô.Nhớ tới cô gái từng nói qua anh quá cao, hôn môi sẽ mệt, anh ôm cô lên, đặt lên lan can ngồi, một bàn tay nâng eo cô, một cái tay khác nâng đầu cô.Nhìn thẳng từ độ cao như vậy làm cho giữa bọn họ phù hợp không hề có khe hở.Sáng sớm đầu hè, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nói, hoa thơm chim hót, gió biển nhẹ đưa, soạn nhạc thơ ý cảnh cho nam nữ ôm hôn dưới trời xanh mây trắng.Toàn thân toàn tâm Tình Không thả lỏng, tập trung toàn bộ vào nụ hôn này, so với mỗi một lần quá khứ đều muốn đào tim đào phổi mà hiến chính mình cho người đàn ông giống như thần đế này.“Chụt” một tiếng vang nhỏ, mang ra thêm sợi chỉ bạc, loan loan không tha mà tách ra ở trong tiếng th* d*c trầm trọng của nhau.Bọn họ như là nam nữ bình thường trong tình yêu cuồng nhiệt, ôm, lắng nghe nhịp tim của nhau, hưởng thụ dư âm rung động sau khi ôm hôn.Thẳng đến giờ khắc này, Tình Không mới cảm thấy chính mình và người đàn ông trước mắt đều là chân thật, bọn họ thiệt tình thích nhau, chỉ là một đôi nam nữ bình thường trong tình yêu cuồng nhiệt trong thiên thiên vạn vạn trên thế giới này.Cô tin tưởng giờ phút này Sở Ngự Bắc cũng là cảm thụ này, cô chắc chắn, bởi vì nhịp tim của anh không lừa được người.“Chúng ta……” Tình Không đang muốn nói cái gì đó, di động của Sở Ngự Bắc vang lên.Một bàn tay anh ôm Tình Không, một tay khác đi sờ di động, điện thoại của Thẩm phủ, anh trượt xuống phím tiếp nghe.

Editor: May

Tình Không không có trả lời, chỉ là cười né tránh.

Rồi mới quay người lại, đôi tay chế trụ cổ anh, dùng cái trán của mình chống lại cái trán người đàn ông, nhìn chăm chú mắt đen lưu ly thâm thúy của người đàn ông.

Đây là động tác thân mật nhất chuyện thuộc về tình nhân, Tình Không từ mắt đen của người đàn ông nhìn thấy hai mặt đỏ hồng, nho nhỏ của chính mình, tâm thiếu nữ mênh mông dều tràn đầy.

Đột nhiên nhanh trí, môi mỏng ấm áp của người đàn ông dán ở trán cô gái hôn hôn, theo cái mũi đi tới phía trên môi anh đào hồng nhạt của cô.

Nhớ tới cô gái từng nói qua anh quá cao, hôn môi sẽ mệt, anh ôm cô lên, đặt lên lan can ngồi, một bàn tay nâng eo cô, một cái tay khác nâng đầu cô.

Nhìn thẳng từ độ cao như vậy làm cho giữa bọn họ phù hợp không hề có khe hở.

Sáng sớm đầu hè, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nói, hoa thơm chim hót, gió biển nhẹ đưa, soạn nhạc thơ ý cảnh cho nam nữ ôm hôn dưới trời xanh mây trắng.

Toàn thân toàn tâm Tình Không thả lỏng, tập trung toàn bộ vào nụ hôn này, so với mỗi một lần quá khứ đều muốn đào tim đào phổi mà hiến chính mình cho người đàn ông giống như thần đế này.

“Chụt” một tiếng vang nhỏ, mang ra thêm sợi chỉ bạc, loan loan không tha mà tách ra ở trong tiếng th* d*c trầm trọng của nhau.

Bọn họ như là nam nữ bình thường trong tình yêu cuồng nhiệt, ôm, lắng nghe nhịp tim của nhau, hưởng thụ dư âm rung động sau khi ôm hôn.

Thẳng đến giờ khắc này, Tình Không mới cảm thấy chính mình và người đàn ông trước mắt đều là chân thật, bọn họ thiệt tình thích nhau, chỉ là một đôi nam nữ bình thường trong tình yêu cuồng nhiệt trong thiên thiên vạn vạn trên thế giới này.

Cô tin tưởng giờ phút này Sở Ngự Bắc cũng là cảm thụ này, cô chắc chắn, bởi vì nhịp tim của anh không lừa được người.

“Chúng ta……” Tình Không đang muốn nói cái gì đó, di động của Sở Ngự Bắc vang lên.

Một bàn tay anh ôm Tình Không, một tay khác đi sờ di động, điện thoại của Thẩm phủ, anh trượt xuống phím tiếp nghe.

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayTình Không không có trả lời, chỉ là cười né tránh.Rồi mới quay người lại, đôi tay chế trụ cổ anh, dùng cái trán của mình chống lại cái trán người đàn ông, nhìn chăm chú mắt đen lưu ly thâm thúy của người đàn ông.Đây là động tác thân mật nhất chuyện thuộc về tình nhân, Tình Không từ mắt đen của người đàn ông nhìn thấy hai mặt đỏ hồng, nho nhỏ của chính mình, tâm thiếu nữ mênh mông dều tràn đầy.Đột nhiên nhanh trí, môi mỏng ấm áp của người đàn ông dán ở trán cô gái hôn hôn, theo cái mũi đi tới phía trên môi anh đào hồng nhạt của cô.Nhớ tới cô gái từng nói qua anh quá cao, hôn môi sẽ mệt, anh ôm cô lên, đặt lên lan can ngồi, một bàn tay nâng eo cô, một cái tay khác nâng đầu cô.Nhìn thẳng từ độ cao như vậy làm cho giữa bọn họ phù hợp không hề có khe hở.Sáng sớm đầu hè, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nói, hoa thơm chim hót, gió biển nhẹ đưa, soạn nhạc thơ ý cảnh cho nam nữ ôm hôn dưới trời xanh mây trắng.Toàn thân toàn tâm Tình Không thả lỏng, tập trung toàn bộ vào nụ hôn này, so với mỗi một lần quá khứ đều muốn đào tim đào phổi mà hiến chính mình cho người đàn ông giống như thần đế này.“Chụt” một tiếng vang nhỏ, mang ra thêm sợi chỉ bạc, loan loan không tha mà tách ra ở trong tiếng th* d*c trầm trọng của nhau.Bọn họ như là nam nữ bình thường trong tình yêu cuồng nhiệt, ôm, lắng nghe nhịp tim của nhau, hưởng thụ dư âm rung động sau khi ôm hôn.Thẳng đến giờ khắc này, Tình Không mới cảm thấy chính mình và người đàn ông trước mắt đều là chân thật, bọn họ thiệt tình thích nhau, chỉ là một đôi nam nữ bình thường trong tình yêu cuồng nhiệt trong thiên thiên vạn vạn trên thế giới này.Cô tin tưởng giờ phút này Sở Ngự Bắc cũng là cảm thụ này, cô chắc chắn, bởi vì nhịp tim của anh không lừa được người.“Chúng ta……” Tình Không đang muốn nói cái gì đó, di động của Sở Ngự Bắc vang lên.Một bàn tay anh ôm Tình Không, một tay khác đi sờ di động, điện thoại của Thẩm phủ, anh trượt xuống phím tiếp nghe.

Chương 301: Điện thoại của Thẩm phủ