Tác giả:

Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…

Chương 302: Đại thiếu gia tự sát

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayĐiện thoại vừa mới tiếp thông, giọng nói dồn dập của lão quản gia liền truyền tới, “Tiên sinh, lão tổng thống đại nhân ngài ấy…… ngài ấy bệnh tình nguy kịch……”“Ông nói cái gì?!”Sở Ngự Bắc mím chặt môi mỏng, một tay ôm Tình Không xuống dưới.Tình Không nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của anh, tâm cũng căng thẳng lên theo.“Buổi sáng lão tổng thống đại nhân thức dậy liền nói trái tim không quá thoải mái, cơm sáng cũng không ăn gì lắm, kết quả vừa rồi Minh Tư Lệnh gọi một cuộc điện thoại tới đây, lão nhân gia liền ngã xuống đất không dậy nổi.”Quản gia hồi sức, nói tiếp, “Hiện tại đang đưa đến bệnh viên, tiên sinh nhanh đi qua đi.”Sở Ngự Bắc cúp điện thoại, không nói hai lời lôi kéo Tình Không lên xe, môi mỏng mím chặt vẫn luôn chưa từng thả lỏng qua.Dụng cụ khuếch đại âm thanh không nhỏ, Tình Không mơ hồ đoán được chuyện gì, cô và lão tổng thống đại nhân không thân, nói an ủi cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ để tay mình ở trên bàn tay to đang khống chế tay lái kia, không tiếng động an ủi.Cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay, mặt căng thẳng của Sở Ngự Bắc hơi thả lỏng một chút, nắm ngược lại bàn tay nhỏ xanh nhạt kia mười ngón nấm chặt đặt ở trên đùi.“Ông ngoại bệnh nặng, một lát em đi về trước, đêm nay không cần chờ tôi.” Giọng nói vốn trầm thấp của người đàn ông nhiều thêm vài phần trầm trọng, nghe ra được anh rất lo lắng.Tình Không ngoan ngoãn gật gật đầu, an ủi một câu, “Yên tâm, sẽ không có việc gì.”Tới cửa biệt thự, Sở Ngự Bắc dừng xe thả cô xuống dưới, tăng tốc lái về phía bệnh viện.Cô đang muốn xoay người đi vào, lại thấy quản gia Phí Mạn của Lộ Phủ hoang mang rối loạn mà chạy ra tới, nhìn thấy Lộ Tình Không, như là thấy được cứu tinh.“Tình Không tiểu thư, không tốt, đại thiếu gia ngài…… ngài ấy tự sát!”Đại thiếu gia?Tình Không không phản ứng kịp.

Editor: May

Điện thoại vừa mới tiếp thông, giọng nói dồn dập của lão quản gia liền truyền tới, “Tiên sinh, lão tổng thống đại nhân ngài ấy…… ngài ấy bệnh tình nguy kịch……”

“Ông nói cái gì?!”

Sở Ngự Bắc mím chặt môi mỏng, một tay ôm Tình Không xuống dưới.

Tình Không nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của anh, tâm cũng căng thẳng lên theo.

“Buổi sáng lão tổng thống đại nhân thức dậy liền nói trái tim không quá thoải mái, cơm sáng cũng không ăn gì lắm, kết quả vừa rồi Minh Tư Lệnh gọi một cuộc điện thoại tới đây, lão nhân gia liền ngã xuống đất không dậy nổi.”

Quản gia hồi sức, nói tiếp, “Hiện tại đang đưa đến bệnh viên, tiên sinh nhanh đi qua đi.”

Sở Ngự Bắc cúp điện thoại, không nói hai lời lôi kéo Tình Không lên xe, môi mỏng mím chặt vẫn luôn chưa từng thả lỏng qua.

Dụng cụ khuếch đại âm thanh không nhỏ, Tình Không mơ hồ đoán được chuyện gì, cô và lão tổng thống đại nhân không thân, nói an ủi cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ để tay mình ở trên bàn tay to đang khống chế tay lái kia, không tiếng động an ủi.

Cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay, mặt căng thẳng của Sở Ngự Bắc hơi thả lỏng một chút, nắm ngược lại bàn tay nhỏ xanh nhạt kia mười ngón nấm chặt đặt ở trên đùi.

“Ông ngoại bệnh nặng, một lát em đi về trước, đêm nay không cần chờ tôi.” 

Giọng nói vốn trầm thấp của người đàn ông nhiều thêm vài phần trầm trọng, nghe ra được anh rất lo lắng.

Tình Không ngoan ngoãn gật gật đầu, an ủi một câu, “Yên tâm, sẽ không có việc gì.”

Tới cửa biệt thự, Sở Ngự Bắc dừng xe thả cô xuống dưới, tăng tốc lái về phía bệnh viện.

Cô đang muốn xoay người đi vào, lại thấy quản gia Phí Mạn của Lộ Phủ hoang mang rối loạn mà chạy ra tới, nhìn thấy Lộ Tình Không, như là thấy được cứu tinh.

“Tình Không tiểu thư, không tốt, đại thiếu gia ngài…… ngài ấy tự sát!”

Đại thiếu gia?

Tình Không không phản ứng kịp.

Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ.  Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá!  Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào.  Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayĐiện thoại vừa mới tiếp thông, giọng nói dồn dập của lão quản gia liền truyền tới, “Tiên sinh, lão tổng thống đại nhân ngài ấy…… ngài ấy bệnh tình nguy kịch……”“Ông nói cái gì?!”Sở Ngự Bắc mím chặt môi mỏng, một tay ôm Tình Không xuống dưới.Tình Không nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của anh, tâm cũng căng thẳng lên theo.“Buổi sáng lão tổng thống đại nhân thức dậy liền nói trái tim không quá thoải mái, cơm sáng cũng không ăn gì lắm, kết quả vừa rồi Minh Tư Lệnh gọi một cuộc điện thoại tới đây, lão nhân gia liền ngã xuống đất không dậy nổi.”Quản gia hồi sức, nói tiếp, “Hiện tại đang đưa đến bệnh viên, tiên sinh nhanh đi qua đi.”Sở Ngự Bắc cúp điện thoại, không nói hai lời lôi kéo Tình Không lên xe, môi mỏng mím chặt vẫn luôn chưa từng thả lỏng qua.Dụng cụ khuếch đại âm thanh không nhỏ, Tình Không mơ hồ đoán được chuyện gì, cô và lão tổng thống đại nhân không thân, nói an ủi cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ để tay mình ở trên bàn tay to đang khống chế tay lái kia, không tiếng động an ủi.Cảm nhận được độ ấm trên mu bàn tay, mặt căng thẳng của Sở Ngự Bắc hơi thả lỏng một chút, nắm ngược lại bàn tay nhỏ xanh nhạt kia mười ngón nấm chặt đặt ở trên đùi.“Ông ngoại bệnh nặng, một lát em đi về trước, đêm nay không cần chờ tôi.” Giọng nói vốn trầm thấp của người đàn ông nhiều thêm vài phần trầm trọng, nghe ra được anh rất lo lắng.Tình Không ngoan ngoãn gật gật đầu, an ủi một câu, “Yên tâm, sẽ không có việc gì.”Tới cửa biệt thự, Sở Ngự Bắc dừng xe thả cô xuống dưới, tăng tốc lái về phía bệnh viện.Cô đang muốn xoay người đi vào, lại thấy quản gia Phí Mạn của Lộ Phủ hoang mang rối loạn mà chạy ra tới, nhìn thấy Lộ Tình Không, như là thấy được cứu tinh.“Tình Không tiểu thư, không tốt, đại thiếu gia ngài…… ngài ấy tự sát!”Đại thiếu gia?Tình Không không phản ứng kịp.

Chương 302: Đại thiếu gia tự sát