Tựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng…
Chương 439: Bị nhốt
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayHoặc là nói, sao sẽ còn ở trước khi lui ra làm nhiều mờ ám như vậy, muốn dùng hôn nhân của con gái để củng cố quyền lực của mình.Âm nói cuối cùng của Sở Ngự Bắc rơi xuống, đầu kia điện thoại liền truyền đến âm bận “Đô đô đô……”.Sở Ngự Bắc bình tĩnh mà buông di động, tiếng nói trầm thấp thuần hậu nhàn nhạt vang lên, “Ngược lại đã xem thường em.”Nói thật, vừa mới bắt đầu, anh cho rằng Tình Không là thật sự không khống chế được cảm xúc của mình, đang rất tức giận.Không nghĩ tới mục đích chân chính của cô, là muốn dùng phép khích tướng chọc giận Minh Lãng, bắt được nhược điểm của ông ta.Thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, bình tĩnh, cơ trí……Hiện tại tất cả trên người Tình Không đều là chính diện, cô vốn đã tự mang hào quang, hiện tại càng thêm xuất sắc.Mày nhíu chặt của Tình Không trước sau vẫn không có buông ra, tay nhỏ trắng của cô nhéo nhéo cằm của mình, “Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, vẫn là ngẫm lại ông ta sẽ giấu Lộ Bảo Bối ở đâu đi.” Sở Ngự Bắc kéo tay nhỏ của cô qua đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng ma xát, “Yên tâm đi, di động Minh Lãng cùng với điện thoại trong nhà, di động tâm phúc của ông ta, đều bị theo dõi lên, chỉ cần gọi điện thoại ra ngoài, chúng ta liền có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Lộ Bảo Bối.”Tình Không thở dài, “Lộ Bảo Bối sợ tối, em thật sự lo lắng một mình nó sẽ sợ hãi.”Sở Ngự Bắc kéo cô gái nhỏ đến trong lòng ngực, ôn nhu an ủi cô, “Yên tâm, nó là con trai chúng ta, sẽ thực dũng cảm, anh nhất định sẽ không để nó có việc.”……Mà, cũng lúc này, đứa bé dũng cảm trong miệng ba mẹ kia, đang bị nhốt trong một căn phòng nho nhỏ, đại khái biết chân ngắn nhỏ này chạy không xa, ngược lại cũng không có cột tay chân bé.Lộ Bảo Bối ngủ một giấc tỉnh lại, tay thịt nhỏ xoa xoa mắt, ánh sáng trong phòng thực tối tăm, bé mếu máo, nghiêng đầu nhỏ, có chút không cao hứng.
Editor: May
Hoặc là nói, sao sẽ còn ở trước khi lui ra làm nhiều mờ ám như vậy, muốn dùng hôn nhân của con gái để củng cố quyền lực của mình.
Âm nói cuối cùng của Sở Ngự Bắc rơi xuống, đầu kia điện thoại liền truyền đến âm bận “Đô đô đô……”.
Sở Ngự Bắc bình tĩnh mà buông di động, tiếng nói trầm thấp thuần hậu nhàn nhạt vang lên, “Ngược lại đã xem thường em.”
Nói thật, vừa mới bắt đầu, anh cho rằng Tình Không là thật sự không khống chế được cảm xúc của mình, đang rất tức giận.
Không nghĩ tới mục đích chân chính của cô, là muốn dùng phép khích tướng chọc giận Minh Lãng, bắt được nhược điểm của ông ta.
Thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, bình tĩnh, cơ trí……
Hiện tại tất cả trên người Tình Không đều là chính diện, cô vốn đã tự mang hào quang, hiện tại càng thêm xuất sắc.
Mày nhíu chặt của Tình Không trước sau vẫn không có buông ra, tay nhỏ trắng của cô nhéo nhéo cằm của mình, “Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, vẫn là ngẫm lại ông ta sẽ giấu Lộ Bảo Bối ở đâu đi.”
Sở Ngự Bắc kéo tay nhỏ của cô qua đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng ma xát, “Yên tâm đi, di động Minh Lãng cùng với điện thoại trong nhà, di động tâm phúc của ông ta, đều bị theo dõi lên, chỉ cần gọi điện thoại ra ngoài, chúng ta liền có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Lộ Bảo Bối.”
Tình Không thở dài, “Lộ Bảo Bối sợ tối, em thật sự lo lắng một mình nó sẽ sợ hãi.”
Sở Ngự Bắc kéo cô gái nhỏ đến trong lòng ngực, ôn nhu an ủi cô, “Yên tâm, nó là con trai chúng ta, sẽ thực dũng cảm, anh nhất định sẽ không để nó có việc.”
……
Mà, cũng lúc này, đứa bé dũng cảm trong miệng ba mẹ kia, đang bị nhốt trong một căn phòng nho nhỏ, đại khái biết chân ngắn nhỏ này chạy không xa, ngược lại cũng không có cột tay chân bé.
Lộ Bảo Bối ngủ một giấc tỉnh lại, tay thịt nhỏ xoa xoa mắt, ánh sáng trong phòng thực tối tăm, bé mếu máo, nghiêng đầu nhỏ, có chút không cao hứng.
Tổng Thống Đại Nhân, Đừng Kiêu Ngạo!Tác giả: Lê Trân NiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTựa đề: Không màng thế sự đổi thay, Vẫn cứ là càng trắc trở thì càng yêu hơn gấp bội, bởi vì em, nên vẫn cứ đợi chờ. Lộ Lộ, tên Cao Lương kia trong TV trông giống Cha con quá! Lộ Bảo Bối ba tuổi xinh như hoa như ngọc không nói gì, đôi mắt đen tròn vo của nó được khảm trên làn da trắng như tuyết, trên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Viên Đô Đô, nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, khuôn mặt lúc nào cũng đỏ hây hây. Có gì đáng xem chứ, đều cùng với tên nam nhân “giống cha con” kia chẳng có chút liên quan nào. Trong Thiên đại sảnh Lộ Tinh Không đang chăm chú xem kịch bản biểu diễn, tuy rằng đã kinh qua 4 năm kinh nghiệm diễn xuất, đồng thời tốt nghiệp loại ưu, nhưng trong mắt con trai bảo bối của cô, cô trước giờ chưa từng che dấu cảm xúc thật của mình. Cha con ư? Trông giống con đến như vậy, đương nhiên là cha của con rồi. Mặc dù Lộ Bảo Bối thông minh tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng logic về các mối quan hệ đã hiểu biết rất rõ ràng. Lộ Bảo Bối gặm nhấm ngón tay nhỏ mập mạp của mình, trông đáng yêu vô cùng… Editor: MayHoặc là nói, sao sẽ còn ở trước khi lui ra làm nhiều mờ ám như vậy, muốn dùng hôn nhân của con gái để củng cố quyền lực của mình.Âm nói cuối cùng của Sở Ngự Bắc rơi xuống, đầu kia điện thoại liền truyền đến âm bận “Đô đô đô……”.Sở Ngự Bắc bình tĩnh mà buông di động, tiếng nói trầm thấp thuần hậu nhàn nhạt vang lên, “Ngược lại đã xem thường em.”Nói thật, vừa mới bắt đầu, anh cho rằng Tình Không là thật sự không khống chế được cảm xúc của mình, đang rất tức giận.Không nghĩ tới mục đích chân chính của cô, là muốn dùng phép khích tướng chọc giận Minh Lãng, bắt được nhược điểm của ông ta.Thông minh, xinh đẹp, giỏi giang, bình tĩnh, cơ trí……Hiện tại tất cả trên người Tình Không đều là chính diện, cô vốn đã tự mang hào quang, hiện tại càng thêm xuất sắc.Mày nhíu chặt của Tình Không trước sau vẫn không có buông ra, tay nhỏ trắng của cô nhéo nhéo cằm của mình, “Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, vẫn là ngẫm lại ông ta sẽ giấu Lộ Bảo Bối ở đâu đi.” Sở Ngự Bắc kéo tay nhỏ của cô qua đặt ở trong lòng bàn tay nhẹ nhàng ma xát, “Yên tâm đi, di động Minh Lãng cùng với điện thoại trong nhà, di động tâm phúc của ông ta, đều bị theo dõi lên, chỉ cần gọi điện thoại ra ngoài, chúng ta liền có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Lộ Bảo Bối.”Tình Không thở dài, “Lộ Bảo Bối sợ tối, em thật sự lo lắng một mình nó sẽ sợ hãi.”Sở Ngự Bắc kéo cô gái nhỏ đến trong lòng ngực, ôn nhu an ủi cô, “Yên tâm, nó là con trai chúng ta, sẽ thực dũng cảm, anh nhất định sẽ không để nó có việc.”……Mà, cũng lúc này, đứa bé dũng cảm trong miệng ba mẹ kia, đang bị nhốt trong một căn phòng nho nhỏ, đại khái biết chân ngắn nhỏ này chạy không xa, ngược lại cũng không có cột tay chân bé.Lộ Bảo Bối ngủ một giấc tỉnh lại, tay thịt nhỏ xoa xoa mắt, ánh sáng trong phòng thực tối tăm, bé mếu máo, nghiêng đầu nhỏ, có chút không cao hứng.